Thiên Tai Càn Quét

Chương 620: Vô Đề

Chương 620: Vô Đề

Ở ngoài hơn nghìn mét, bọn người Kiều Thanh Thanh bị nước biển làm ướt.

Lúc mặt đất dưới chân sụp xuống mọi người có cảm giác rất rõ ràng, Kiều Thanh Thanh đã chuẩn bị xong, hai tay nắm chặt thuyền ổn định thân thể. Nhưng khi mất đi mặt đất để giữ thăng bằng, nước biển tràn vào, giây phút thuyền gỗ rơi vào biển, cô vẫn cảm nhận được thân thể mất trọng lực, cả người bay lên, trái tim muốn nhảy khỏi cổ họng.

Bọt nước văng khắp nơi, thuyền gỗ lắc lư mấy lần sau đó ổn định.

Lúc không cẩn thận làm rơi đèn chiếu xuống nước, Thiệu Thịnh An hét: "Đừng hoảng loạn", sau đó xoay người sờ soạng tìm được đèn chiếu, treo lên đầu thuyền lần nữa.

Ba Thiệu đưa tay lau mặt, liếc nhìn thấy một cây gỗ trôi đến, vội dùng mái chèo đẩy nó ra. Cây gỗ trượt qua, thuyền cũng bị lực kia làm xoay hơn nửa vòng.

"Đáng sợ thật, nước ào ào chảy vào giống lũ lụt vậy." Ba Thiệu vẫn còn sợ hãi, Thiệu Thịnh Phi ôm giỏ trúc nhảy dựng lên. Sau đó hắn ngồi xuống, mông bị giỏ trúc đâm đau đớn, ấm ức nói: "Đau mông quá."

Thiệu Thịnh An bất đắc dĩ cười: "Anh cả, không cần ôm giỏ trúc, em đã buộc chặt rồi không rơi đâu."

Chân Đại Bảo giữ chặt nắp giỏ trúc, vô cùng ổn định, kêu cục tác sau đó nằm xuống.

Kiều Thanh Thanh cũng cầm mái chèo: "Chèo thuyền trước đã."

Thuyền gỗ chậm chạp ổn định đi qua, bỏ lại lục địa và đất đai. Giờ phút này, trong lòng Kiều Thanh Thanh còn hi vọng xa vời, có lẽ cuối cùng vẫn còn một nơi đất đai bình yên.

Lục địa bị chìm giống như đại diện cho việc cơ hội sống của con người bị cắt đứt.

Người sống sót chạy đến vùng đất còn sót lại.

Ngày hôm nay, cả nhà Kiều Thanh Thanh thỉnh thoảng chèo thuyền, thỉnh thoảng nghỉ ngơi. Bọn họ không dám đi quá nhanh, sợ khi lục địa sạt lở thì đất đá và sóng nước tóe lên tạt vào mình. Bọn họ cũng không dám ở lại quá xa, sợ rời khỏi sự che chở của đội tàu thì sẽ gặp cá mập tấn công.

Tốc độ của đội tàu Thang Châu không nhanh, đi một đoạn ngừng một đoạn. Bọn họ dừng lại càng lâu thì càng có nhiều thời gian dò đường. Vùng nước này rất đục, bọn người Kiều Thanh Thanh không xuống nước dò la. Đội tàu Thang Châu đã xếp thành hàng, ngay cả con du thuyền lớn nhất ở cuối cũng chậm chạp di chuyển, có thể thấy mực nước đủ sâu.

"Có nhiều người dưới nước quá, chắc bọn họ sẽ không để mẹ các con xuống nước dò đường đâu nhỉ? Thời tiết này ở dưới nước cũng rất lạnh."

"Chắc chắn không rồi, dò xét tình hình dưới nước cần thợ lặn chuyên nghiệp, nếu như xảy ra vấn đề, chắc chắn mỏ neo thuyền sẽ bị kẹt lại. Bọn họ không để cho người không có kinh nghiệm đi xem xét đâu." Thiệu Thịnh An giải thích.

Song, cho dù tốc độ của đội tàu rất chậm cũng đã vượt qua bọn họ, Kiều Thanh Thanh chỉ nhìn thấy bóng lưng của du thuyền. Du thuyền ở sau cùng chặn tất cả tàu thuyền lại.

Ánh nắng chói chang chiếu qua làm người ta chóng mặt, hơi nước bị ánh sáng nung lên, cả vùng nước tỏa ra mùi khiến người ta khó chịu. Cả nhà Kiều Thanh Thanh đội mũ, đeo khẩu trang vẫn cảm giác như ở trong lồng hấp.

Ngày hôm sau, Kiều Thanh Thanh cho người nhà uống nước Hoắc hương kháng bệnh, sợ bị cảm nắng.

Đến chạng vạng tối, thuyền dừng lại, buổi tối chèo thuyền không an toàn, hơn nữa tất cả mọi người cần nghỉ ngơi.

Bọn người Tống Tam Hà chèo hai chiếc thuyền qua đây, nói muộn như thế ở cạnh nhau có thể giúp đỡ lẫn nhau, thuyền của những người khác rải rác ở những nơi khác. Thật ra vào lúc này, lòng cảnh giác của người sống sót mạnh nhất. Những thuyền không quen nhau sẽ không đến gần, chỉ sợ gặp người có ý xấu muốn giết người cướp thuyền. Vào lúc này, nếu mất thuyền sẽ cách cái chết không xa, không ai dám mạo hiểm cả.

Ba chiếc thuyền tạo thành hình tam giác.

Kiều Thanh Thanh thắp ngọn nến lên, cầm ngọn nến đổ dầu sáp vào tấm ván gỗ, sau đó đè ngọn nến lên. Sáp dầu cứng lại giữ thăng bằng cho ngọn nến, cô lại để tấm ván trên mặt nước giữa hình tam giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận