Thiên Tai Càn Quét

Chương 625: Vô Đề

Chương 625: Vô Đề

Nhưng thuyền gỗ không thể chứa đồ như không gian xe được, ngay cả hành lý của nhóm cậu chủ kia, đồ nặng không thực dụng sẽ bị vứt bỏ." Vậy bọn họ thì sao.

Bọn họ để tay lên ngực tự hỏi từ khi gia nhập đội xe, bọn họ có địa vị thấp nhất trong trại, không khác gì nô lệ thời cổ đại. Bọn họ sống cực khổ nhất, ngủ lều vải kém nhất. Ngay cả những chiếc thuyền này cũng do bọn họ bị kéo vào rừng khai thác gỗ mỗi ngày, tự mình làm ra.

Như vậy bọn họ thật sự có phần ngồi lên những chiếc thuyền này không?

Những người sống sót bị sai xử vận chuyển vật tư lên thuyền trong lòng đều thẩm nhủ như thế.

"Nhanh lên một chút, lề mề cái gì. Đúng là không có tác dụng gì, chuyển nhanh lên."

"Ừm, vậy anh Vương, vậy một lát chúng tôi ngồi thuyền nào?" Người đàn ông cười hùa: "Tôi nghĩ chúng ta đều là người thô lỗ, tốt nhất đừng ngồi gần các ông chủ, cậu chủ, như thế làm phiền mấy ông chủ lắm."

"Hừ, mày lo làm chuyện của mày đi, mấy ông chủ tự cơ sắp xếp. Mày là ai mà dám sắp xếp thay mấy ông chủ, mau cút, mau cút."

Mấy người Hàn Thiện ở trong góc nói nhỏ, đám người bọn họ thường cướp trại của người khác, thu hoạch vật tư sinh tồn của người khác. Sau khi vào đội xe, đương nhiên bọn họ làm nghề cũ. Trại của đội xe không làm từ thiện, muốn vào chỉ có một cách là ký giấy bán thân. Ký thì ký thôi, bây giờ không có luật pháp, sau này làm trái hợp đồng cũng không sau. Không lâu sau đó lại đón đội tàu Thang Châu, biết tin mặt đất sẽ sụp đổ.

Từ lúc đó, nhóm người Hàn Thiện đã ẩn núp, tập trung chờ đợi giờ phút này.

Lão đại: "Cứ sắp xếp như thế đi, nhớ kỹ ít nhất chúng ta phải cướp được một chiếc thuyền, tốt nhất là hai chiếc. Nếu không thì một chiếc cũng được."

Đám người đáp lời.

"Được rồi, tách ra hành động, mấy người đi trộm vật tư, chúng ta đi trộm thuyền."

Ở phía sau đội xe, người sống sót chạy nhanh nhất dừng lại nghỉ ngơi. Có người có ống nhòm đứng chỗ cao nhìn qua, kì quái nói: "Sao đội xe lại ngừng thế?"

"Sao ngừng, có phải tìm được đường sống không?"

"Không biết, xa quá, chỉ nhìn thấy bóng mấy chiếc xe."

"Vậy chúng ta đi thôi, chạy gãy chân cũng phải đuổi theo."

Những người sống sót mệt mỏi dìu nhau tiếp tục chạy về phía trước, mà những chiếc thuyền ở phía sau không hề biết gì cả.

Cả nhà Kiều Thanh Thanh chậm rãi di chuyển, ba ngày sau bỗng nhiên đội tàu Thang Chau tăng tốc, ngay cả du thuyền lớn nhất cũng không thấy bóng dáng.

"Xảy ra chuyện gì thế, chúng ta cũng tăng tốc đi!" Tống Tam Hà đề nghị.

Thiệu Thịnh An gật đầu.

Chỉ là bọn họ dùng tay chèo thuyền, cho dù nhanh hơn cũng chỉ như thế. Hôm sau, bọn họ nhìn thấy một người nằm ngửa buông tay thả trôi lơ lửng.

"Người kia còn sống không?"

Bọn họ nhìn cô gái nằm trong nước, khoảng cách của người kia gần nhất. Từ cổ trở lên của cô gái kia còn nổi trên mặt nước, cô ta đang nhắm mắt không có động tác gì. Thuyền gỗ đi ngang qua, lúc còn khoảng một mét Kiều Thanh Thanh đưa mái chèo khẽ đẩy một cái. Cô gái mở to mắt, vui mừng: "Ha, cuối cùng đã gặp được thuyền, em gái giúp một tay được không?"

Người này vẫn rất lạc quan, Kiều Thanh Thanh nở nụ cười quay đầu gọi Thiệu Thịnh Phi: "Anh cả, ném một tấm ván gỗ cho cô ta."

Trên thuyền có đặt mấy tấm ván gỗ, Thiệu Thịnh Phi chọn một tấm ván nhỏ thả xuống.

Cô gái vội ôm tấm ván, thở dài nói: "Cuối cùng cũng được cứu rồi, tôi bơi cả đêm thật sự không còn sức, đành phải thả nổi mình. Thả nổi cũng cần kỹ thuật, không thể hoạt động, không thể thở mạnh, tôi còn không dám kêu cứu mạng." Người này nói nhiều lại mau, run như hạt đậu, chưa đợi Kiều Thanh Thanh hỏi thì cô ta đã nói hết.

"Lần này xong rồi, trước kia tôi là quán quân chạy cự li dài, nhưng quán quân cũng vô ích, không có đất để chạy. Còn chạy đi đâu được nữa, lục địa mất hoàn toàn rồi!"

Kiều Thanh Thanh hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, cô vô thức nghiêng đầu nhìn Thiệu Thịnh An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận