Thiên Tai Càn Quét

Chương 70: Vô Đề

Chương 70: Vô Đề

Nhà 602 đã ổn định phía dưới, nhà họ Tống không biết phải đi đâu, 702 thực sự thích hợp, chỉ có hai người già, nhà cửa rộng rãi, nhưng 602 lại lên trước rồi, 601 chỉ có thể cân nhắc đi lên 701, 801 và 802.

Cả nhà 701 đều ở đây, còn suýt phải ở tràn ra lối đi nhỏ, nhà này không cần lo lắng.

Vậy còn lại tầng 8, đây là tầng cao nhất của tòa nhà, sau này đội cứu hộ chuyển đồ cứu viện đến, đây cũng là nơi có thể lấy được đầu tiên. 801 có sáu người, 802 có bảy người, xét về số lượng, dường như 801 càng rộng rãi hơn.

“801 tốt lắm, không phải tháng trước nhà Tiểu Kiều vừa sửa sang lại két nước sao, chắc chắn nhà cô ấy không thiếu nước, vẫn chưa hết, nhà cô ấy còn làm thêm một lớp chống trộm ngoài cửa sổ, tháng trước trong nhà cứ xoảng xoảng keng keng, không biết đã làm gì. Em hỏi cô ấy, cô ấy nói đang làm chống thấm, thái độ cô ấy rất nghiêm túc, vì vậy em lén hỏi thợ chính nhà cô ấy, thợ nói để sưởi ấm sàn nhà, sau đó không phải cô ấy khiêng một số thứ rất lớn lên tầng sao? Chúng ta không có cầu thang lên tầng 8, khiêng đồ lên tầng 8 càng tốn nhiều công sức hơn. Em cũng đã hỏi về mấy thứ đó rồi, nó dường như là một cái máy phát điện năng lượng mặt trời. Nhà cô ấy có rất nhiều đồ tốt, vì vậy hãy sống trong nhà cô ấy.”

Vợ của Tống Kiện Dân nói. Tống Kiện Dân nghe vậy cau mày: “Em ở nhà toàn hỏi thăm những thứ lung tung gì vậy, ai không có cửa sổ chống trộm, chúng ta cũng có, năng lượng mặt trời để làm gì, giờ còn không có nắng, lấy đâu ra mà phát điện. Nhưng két nước thật ra không tệ, có điều lát nữa chúng ta cũng không thể sang nhà cô ấy mượn nước được. Anh của cô ấy, anh trai chồng cô ấy không phải là một thằng ngốc à, không biết có thể nổi khùng đánh người không, nếu không phải chỉ còn cách chọn tầng tám, anh chắc chắn không muốn ở gần cô ấy. Chọn 802 đi, anh tìm Trịnh Thiết Huy bàn bạc một chút.”

“Nhà họ Trịnh là người có tiền, có thể để chúng ta ở cùng.” Tống Kính Đào ngẩng đầu: “Nhưng nhà Kiều Thanh Thanh cũng tốt, sợ gì một thằng ngốc chứ, con chỉ cần một ngón tay là có thể hạ hắn, con cũng không muốn đến nhà họ Trịnh rồi phải đoán tới đoán lui sắc mặt bọn họ mà sống, vợ của ông ta hình như bị lác, trông như người sắp chết, tởm.”

Trời đã tối, cửa sắt bị gõ vài tiếng rất vang, nhà Kiều Thanh Thanh thắp nến lên, người một nhà đang ngồi quanh bàn nói chuyện trong phòng khách, mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi đang học cách dệt áo len, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An đang tựa vào nhau ngắm mưa ngoài ban công, Thiệu Thịnh Phi ôm thùng nước nuôi cá của hắn mà tán gẫu, cha Thiệu đang sửa cái ghế trên gác xép.

“Tối rồi, ai lại gõ cửa không biết.” Kiều Tụng Chi nghe thấy tiếng gõ cửa liền bị dọa giật mình.

“Con đi mở cửa.” Thiệu Thịnh An đứng dậy, mở ba lớp cửa chống trộm ra liền nhìn thấy một bóng đen đang đứng sau lớp cửa ở cầu thang.

“Là chú, chú Tống của cháu đây, Tiểu Thiệu, cháu mở cửa trước đi đã.” Tống Kiện Dân cười bảo.

Thiệu Thịnh An không mở cửa, anh hỏi tại sao ông ta lại đến đây: “Trời tối rồi sẽ rất bất tiện, nếu không phải chuyện cấp bách, chú để ngày mai nói sau đi.”

“Cháu mau mở cửa đi, chú vào rồi nói sau.”

“Chú về đi, người nhà cháu đều ngủ rồi, bất tiện lắm.” Dứt lời, Thiệu Thịnh An đóng cửa, quay về phòng.

Tống Kiện Dân không ngờ Thiệu Thịnh An có thể làm vậy, lại hét hơn mười tiếng, người trong nhà không ai để ý tới ông ta, coi ông ta như không tồn tại, ông ta tức giận đến độ nắm tay run rẩy cuộn chặt lại.

Sao lại không lễ phép như vậy.

Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể gõ cửa sắt, vừa gõ vừa hét gọi Trịnh Thiết Huy.

Trịnh Thiết Huy cũng đi ra xem, nhưng cũng không muốn để Tống Kiện Dân lên tầng 8.
Bạn cần đăng nhập để bình luận