Thiên Tai Càn Quét

Chương 285: Vô Đề

Chương 285: Vô Đề

Thiệu Thịnh An xếp xong quần áo đặt lên ghế, quần áo nên treo thì treo lên móc. Sau khi anh thu dọn xong mới nằm xuống, học tư thế của Kiều Thanh Thanh mà giơ tay chân ra.

"Đúng là rất thoải mái, đã lâu không được nằm như thế này." Anh cũng thở dài, hấp thu cảm giác mát lạnh trên chiếu. Anh cảm thấy thân thể dễ chịu như sắp hòa tan.

Anh giơ chân khẽ đá chân Kiều Thanh Thanh, Kiều Thanh Thanh nghiêng đầu.

"Anh cũng rất phấn khởi."

Kiều Thanh Thanh ngẩn người, ngoài miệng chồng cô nói phấn khởi nhưng trong ánh mắt lại có vẻ đau xót.

"Sao thế?" Cô nằm nghiêng với anh, ôm tay anh.

"Không sao, chỉ là vui vẻ thôi."

Kiều Thanh Thanh thấy Thiệu Thịnh An không muốn nói, cô cũng không hỏi nữa. Cho dù là vợ chồng thân cận nhất vẫn phải tôn trọng thế giới tinh thần của nhau, để cho nhau chút không gian riêng.

Cô ngáp một cái: "Buồn ngủ quá đi."

"Vậy thì ngủ đi."

Vì thế cô dựa vào lòng chồng mình nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Thiệu Thịnh An nhìn gương mặt khi ngủ của cô, trong lòng dịu dàng.

Từ lần trước, anh mơ thấy Thanh Thanh bị hủy dung trong bóng đêm kéo dài, trải qua cuộc sống cô độc, anh không còn mơ thấy giấc mộng rõ ràng thế nữa. Song, sự tuyệt vọng khi thiên tai tận thế đã khắc sâu vào trong đầu anh. Cho tới hôm nay, bọn họ lấy được hai tờ giấy tờ nhà trong xã khu mới, cả nhà vẫn ở bên nhau, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng anh mới rơi xuống.

Ít ra, anh ở cạnh Thanh Thanh vượt qua "Một nửa" ngày tháng cô đơn ở kiếp trước.

Cuộc đời dài như thế, nhưng cũng rất ngắn, chỉ cần vượt qua từng bước khó khăn thì cả đời sẽ trôi qua như thế.

Anh sờ mặt Kiều Thanh Thanh, hài lòng nhắm mắt lại.

Cuộc sống ở xã khu mới, nhìn từng tòa nhà cao tầng mới xây, nhìn đường đi sạch sẽ gọn gàng, hít không khí mới mẻ dễ dàng khiến người ta sa vào trong đó. Mọi người cảm giác thiên tai đã kết thúc, bắt đầu sống trong ảo giác tươi đẹp lần nữa.

Nhưng sau một giây, nhiệt độ khắc nghiệt sẽ nhắc nhở rằng mọi chuyện còn chưa kết thúc.

Sau khi mặt trời xuống núi, ba Thiệu và Thiệu Thịnh An đi xách nước về không yên phận ở trong nhà mà vội vàng muốn ra ngoài tìm việc làm. Trong nhà không thể không có người, vì thế Kiều Thanh Thanh bảo Thiệu Thịnh An đưa ba mẹ Thiệu đi ra ngoài đi dạo một vòng, cô và mẹ giữ nhà.

"Mẹ không đi, muốn nghỉ một chút, dọn nhà mệt quá. Thịnh An, con dẫn ba và anh cả đi đi." Mẹ Thiệu khoát tay, bảo Kiều Thanh Thanh đi cùng.

"Con cũng không đi, sau này đi dạo cũng được."

Kiều Thanh Thanh rất thích nhà mới, nhà mới mang đến cho cô sức hấp dẫn hơn ra ngoài phố xa lạ. Cô dạo chơi tầng bảy, dạo chơi tầng sáu, liên tục mua thêm đồ, bố trí nhà cửa càng thêm thoải mái dễ chịu ấm áp.

Trước cửa để thảm, kệ giày inox ba tầng, bên trên để dép lê. Phòng khách đặt bàn và tủ TV, lại bày TV cùng đầu đĩa DVD. Trên tủ để TV không hề trống, cô đặt mấy tấm hình, ảnh kết hôn và ảnh gia đình.

Trong phòng bếp, cô đặt bếp lò inox, thớt, dao phay, nồi, bát, gáo chậu và một thùng nước có nắp, bên trong chứa nước máy sạch sẽ.

Phòng vệ sinh, cô nhìn bồn cầu sạch sẽ mà cảm thấy bùi ngùi, rốt cuộc cô không cần như mèo lấp cát nữa. Cô đặt bồn rửa tay inox xuống, thứ này có thể dùng để rửa tay rửa mặt đánh răng. Cô thấy nhà vệ sinh hơi nhỏ nên tìm một khung sắt hẹp ba tầng đặt ở góc khuất, đặt dầu gội này nọ khăn lên đó, cuối cùng cô đặt một thùng nước không nhiều lắm xuống.

Đồ lau nhà, thùng lau nhà và chổi không thể nhét vào phòng vệ sinh được, cô để ở góc khuất trong phòng khách.

Đối với cô mà nói, bố trí nhà mới khiến cô hài lòng giống như bổ sung chỗ thiếu.

Mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi thì khác, hai người mẹ nhớ quá khứ không có cơ hội giặt quần áo, ga giường vỏ chăn áo gối và chiếu cũng bị vết mồ hôi làm bẩn đổi màu. Khi có sân thượng lần nữa đại diện cho việc bọn họ có cơ hội giặt giũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận