Thiên Tai Càn Quét

Chương 186: Vô Đề

Chương 186: Vô Đề

Trịnh Thiết Huy vào phòng, từ chỗ ẩn nấp tìm ra một cái hộp, trong nháy mắt mở hộp ra, hô hấp của ông ta cũng thắt chặt theo. Ông ta cẩn thận nhét khẩu súng lục màu đen vào trong túi, trong lòng càng thêm tự tin, hít sâu một hơi, ông ta đi ra khỏi phòng tiếp tục ra ban công quan sát tình hình.

801, sau khi không nghe thấy tiếng cửa sắt, Thiệu Thịnh An càng thêm cảnh giác, anh không cho rằng những người đó sẽ rút lui, nhất định là có ý đồ xấu xa khác.

Bang!

Trên ban công có tiếng, sắc mặt Thiệu Thịnh An khẽ biến đổi rồi vội vàng xông tới.

Kéo rèm cửa sổ ra, anh lập tức nhìn thấy một gương mặt xa lạ trèo lên bên ngoài ban công đang dùng búa đập cửa kính.

“Mẹ kiếp, hình như là kính cường lực, thật khó đập.”

Giọng nói mơ hồ truyền vào, Thiệu Thịnh An cực kỳ tức giận, những người này, những người này vậy mà dám, chỉ cần nghĩ Thanh Thanh đã từng sợ hãi trốn ở nhà, bên ngoài có người đập cửa đập ban công, giống như sói hoang xông vào, anh cực kỳ giận dữ.

“Thật ngu ngốc, dùng đầu nhọn của búa rồi gõ vào cùng một điểm.”

Đây là kính cường lực một chiều, bên trong nhìn được bên ngoài, nhưng bên ngoài không thấy bên trong. Thiệu Thịnh An trong cơn giận dữ vẫn càng thêm lý trí. Ban công dài ba mét, bọn họ ở bên kia, anh ở bên này, dao gọt dưa hấu và ống thép đều không công kích được bọn họ. Vũ khí có thể bị bắt lấy khi tấn công và ngược lại còn bị kéo xuống.

Anh buông dao gọt dưa hấu xuống, đi vào phòng bếp lấy một bình nước nóng, đổ nước nóng vào gáo nước, sau đó buộc dây thừng vào người mình.

“Ba, anh trai, túm chặt con.”

“Ôi, yên tâm đi, ba nhất định giữ chặt con, con phải cẩn thận đấy.”

Ban công hình chữ nhật, lúc ấy khi đóng ban công, Kiều Thanh Thanh lấy lời khuyên của người làm nhà, dùng gạch xi măng phong kín cửa sổ lối đi, để cửa sổ thoát hiểm ở một bên cửa sổ lối đi, mặt giữa được bịt kín bằng kính cường lực, vừa thiết thực vừa đẹp mắt.

Cho nên bọn Chu Bằng sau khi bò đến ban công 801, bó tay với bức tường gạch xi măng ở bên kia, chỉ có thể chửi rủa bỏ qua và tiếp tục leo về phía trước để đập vỡ bức tường kính lớn.

Thiệu Thịnh An cởi giày rồi chui ra cửa sổ thoát hiểm, một tay gắt gao túm lấy cánh cửa mở ra ngoài cửa sổ thoát hiểm, tay kia ra hiệu bảo Thiệu Thịnh Phi đưa gáo nước trên mặt đất cho anh.

“Em trai, nước đây, em cầm cẩn thận, nóng lắm.” Thiệu Thịnh Phi cẩn thận đưa gáo nước cho anh.

Thiệu Thịnh An nhận lấy gáo đầy nước nóng rồi thò đầu ra ngoài, nhìn sang bên phải.

Người kia cũng nhìn thấy anh, rõ ràng hơi ngỡ ngàng.

Thiệu Thịnh An cắn răng, dội nước sôi lên người kia một cách không thương tiếc.

Nước nóng tỏa ra hơi nóng trong không khí, lớp kính bên cạnh được phủ một làn khói trắng.

“A!”

Nước nóng bốc hơi làm tê dại cả da đầu người kia.

Bị công kích một cách bất ngờ không kịp đề phòng, người kia theo bản năng tránh né, nhưng hắn ta vốn đang bám vào ban công, căn bản không có chỗ tránh né, trong lúc luống cuống hắn ta buông tay ra, cả người ngã xuống. Sợi dây quanh eo đã tóm lấy hắn ta, những người bên trong cửa sổ vội vàng cố gắng hết sức để kéo hắn ta khi hắn ta va vào ban công tầng bảy.

Nhưng cho dù như vậy, nước nóng kia dưới tác dụng của trọng lực vẫn rơi xuống đập vào mặt hắn.

“A!”

“Xảy ra chuyện gì vậy, mau kéo Đại Quân lên đi.” Chu Bằng lớn tiếng hô to.

Mấy người đàn ông cùng nhau dùng sức, rất nhanh đã kéo được người lên, người đàn ông ôm mặt không ngừng la hét, Chu Bằng bẻ tay hắn ta ra rồi hít một hơi thật sâu.

Khuôn mặt đỏ bừng, đây là bị bỏng.

“Đại quân” Giọng nói của hắn run run.

Đại Quân kêu đau: “Đau quá đau quá, có phải em mù rồi không, em không thấy gì cả, đau quá, mặt em mặt em bị thiêu chín rồi.” Hắn ta nắm lấy mặt giãy dụa muốn gãi, kéo tóc mình xuống, tóc lại mang theo da đầu rớt xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận