Thiên Tai Càn Quét

Chương 120: Vô Đề

Chương 120: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh thường nhớ Viên Hiểu Văn, cứ cách nửa tháng sẽ đến thăm cô ấy một lần. Thiệu Thịnh An biết tính cách của cô, kiếp trước Hồ Nham Hải đã bất chấp mưa gió để đi giao vật tư trong trận lũ lụt, phần ân tình này Thanh Thanh chắc chắn khắc sâu trong lòng, vì vậy anh chưa từng ngăn cản cô, mỗi lần đều đi cùng cô đến đó.

Phía bên tàu vật tư cuối cùng cũng đã ổn định, cứ năm ngày có thể phân phát vật tư một lần. Vật tư bao gồm quần áo chống rét và lương thực, thỉnh thoảng còn có thêm thuốc men.

Hoa Thành giống như một hòn đảo biệt lập, tin tức từ bên ngoài không thể truyền vào, người ở đây cũng không thể ra ngoài, chỉ có thể giữ lấy từng điểm vật tư, giống như giữ lấy ngọn lửa sinh tồn, dốc hết sức mà chống đỡ.

Vào ngày mùng sáu của tháng thứ ba đợt giảm nhiệt mạnh, vốn là ngày lễ giao thừa đại đoàn viên nhưng đêm hôm nay, nhiệt độ xuống dưới âm 50 độ C.

Hơn năm giờ chiều, trời đã bắt đầu tối, gia đình Kiều Thanh Thanh quyết định tổ chức ăn giao thừa trước. Mẹ Thiệu đốt một lò lửa than ở ban công, chuẩn bị để lúc ăn cơm có thể dùng để sưởi ấm, vừa mới mở cửa sổ thoát hiểm để thông gió lập tức liền bị tiếng gió gào rít bên ngoài dọa sợ.

“Bên ngoài gió lớn thật, mọi người có nghe thấy tiếng gió không?” Mẹ Thiệu hỏi.

"Nghe thấy rồi, kem dưỡng da để ở đâu rồi, lấy ra bôi một chút, tôi cảm thấy mặt bị nứt nẻ đến đau rát rồi.”

Mẹ Thiệu liền đi tìm kem dưỡng đến cho ba Thiệu, thuận tay bôi cho Thiệu Thịnh Phi.

“Thơm quá rồi.” Thiệu Thịnh Phi vũng vẫy chạy đi.

Gió quả thực quá mạnh, Kiều Thanh Thanh đi đến ban công, bên tai đều là tiếng gió rít gào, tóc cô đều bị thổi đến bay loạn lên.

“Lò than đốt không lên nổi.” Mẹ Thiệu xoa xoa tay, tiếp tục nhóm lửa.

Kiều Thanh Thanh đóng cửa sổ thoát hiểm, bảo mẹ Thiệu hôm nay đừng đốt lò than nữa: “Chúng ta đến phòng ăn cơm đi.”

"Có quá lãng phí điện không?”

"Không sao, điện đủ dùng."

Bữa cơm giao thừa vô cùng phong phú, có rau có thịt có canh, tổng cộng có chín món, có giò heo kho, gà luộc, bánh trôi chiên, canh vịt nấu nấm cây chè, rau trộn thịt bò muối, rau cải xào, sợi khoai tây xào giấm, cuối cùng là một món chè trôi nước mè đen, mỗi người một bát, ăn xong sẽ là một năm mới đoàn viên hạnh phúc.

Thiệu Thịnh An cũng mở một chai rượu trắng, rót cho mỗi người một ly, Thiệu Thịnh Phi cũng có một ly nhỏ.

"Mẹ, mẹ nói mấy câu đi.” Thiệu Thịnh An nói với Kiều Tụng Chi.

Kiều Tụng Chi có chút không biết xoay xở thế nào: “Mẹ nói cái gì chứ?”

Kiều Thanh Thanh chạm vào mu bàn tay của bà ấy, vừa cười vừa nhìn bà ấy.

“Bà thông gia nói vài câu, nói xong sẽ bắt đầu khai tiệc.” Mẹ Thiệu cười haha.

Kiều Tụng Chi liền nâng ly rượu lên, nói một cách trịnh trọng và đầy mong ước: “Năm mới, chúc gia đình chúng ta đều có thể mạnh khỏe bình an, đoàn viên mỹ mãn, đợi sau khi vượt qua thiên tai này, chúng ta có thể sống một cuộc sống bình thường.”

"Hay, bà thông gia nói rất hay.”

"Mẹ Kiều nói hay.”

Mọi người cụng ly uống rượu, rượu trắng chua cay, vào đến cổ họng mang lại cảm giác cay cay, đồng thời cũng làm ấm dạ dày. Kiều Thanh Thanh chỉ uống một ngụm rồi dừng lại, trước đây vì công việc, cô đã từ một người không uống lấy một giọt rượu biến thành ngàn chén không say, hiện tại không cần như thế, muốn uống thì uống một ngụm, ung dung tự tại.

“Ăn cơm, ăn cơm, ăn nhân lúc còn nóng.”

"Thịt bò này ăn rất ngon, Thanh Thanh con ăn đi.”

"Phi Phi ăn cái này đi, rất ngon đấy."

"Phi Phi, mau cảm ơn mẹ Kiều!"

Cùng lúc đó, những gia đình khác cũng quây quần bên bữa cơm giao thừa hoặc là thịnh soạn hoặc là đạm bạc, cảm nhận sự sum họp và bình yên hiếm có trong thời mạt thế, một năm lo lắng hãi hùng này cuối cùng cũng kết thúc, mọi người mong đợi năm sau sẽ chào đón sự rực rỡ của hy vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận