Thiên Tai Càn Quét

Chương 214: Vô Đề

Chương 214: Vô Đề

Lại nhìn về phía trên sân thượng, máy điều hòa không khí đặt bên ngoài, anh cảm thấy đây cũng là tài nguyên quý giá, không thể bị thiêu hủy, thế là bắt đầu tháo đường ống, dự định tháo sạch trên đây lại xuống tháo thêm máy điều hòa treo trong nhà.

Nhân tiện còn có máy giặt, TV tất cả đồ điện anh đều phải đem đi.

Dưới lầu, cô đi vào phòng thấy mẹ Thiệu cùng Kiều Tụng Chi thu dọn quần áo, lôi ra hai cái vali đưa cho họ bọn: “Cái nào không vừa thì lấy ga trải giường bọc lại, một hồi anh Thịnh An đóng gói chúng sau.”

Thấy mẹ Thiệu luống cuống tay chân, chân trái giẫm chân phải ngã sấp xuống, cô vội vàng đỡ mẹ dậy: “Mẹ yên tâm, Thịnh An có chỗ có thể chứa đồ vật, chúng ta không cần phải gấp.”

Mẹ Thiệu lo lắng đến mức hốc mắt đỏ hoe: “Mẹ biết, con đi thu dọn quần áo đi, đi đi!”

Thấy mẹ Kiều Tụng Chi cũng đang xua tay với cô, Kiều Thanh Thanh liền trở về phòng ngủ thứ hai, tay chân nhanh nhẹn lấy tấm chăn nằm dưới đất đem tất cả quần áo trong tủ bỏ vào chăn, dùng chăn mềm gói kỹ, nhét vào một góc.

Nhìn một lượt căn phòng, trong lòng cô tiếc nuối. Nhà này là dày công xây dựng cho cả nhà cô mái ấm, là nơi tương tựa về thể chất và tinh thần vậy mà hôm nay sẽ trở thành quá khứ.

“Không có chút chuẩn bi nào.”

Kiều Thanh Thanh hiểu sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ rời nơi này, nhưng cô nghĩ đến sẽ có thời gian nhất định để chuẩn bị, khi bọn họ có thể bình tĩnh thu dọn hành lý, cuối cùng từ biệt gia đình này, hướng đến một nơi khác với sự bất đắc dĩ và hoài niệm - một chiến trường sinh tồn mới.

Mà không phải như hôm nay, đến bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Cô hít một hơi thật sâu, rũ bỏ ký ức đen tối về việc rời khỏi ngôi nhà này ở kiếp trước.

Không giống nhau, lần này khác. Kiếp trước, dưới sự áp bức, thúc giục của bọn họ, cô không kịp lấy đi bất cứ thứ gì, lần này cô có gia đình ở bên, cô sẽ cố gắng hết sức để lấy đi những gì có thể, chỉ cần có gia đình ở bên thì nơi đâu cũng là nhà.

Nghĩ đến đây, Kiều Thanh Thanh trở nên bình tĩnh và thong dong hơn.

Giường, bàn cạnh giường ngủ và rèm cửa, cô sắp xếp tất cả những thứ có thể lấy được từ phòng ngủ thứ hai vào trong phòng.

Khi ra ngoài, tình cờ Thiệu Thịnh An cũng xuống lầu.

Anh liếc nhìn phòng ngủ thứ hai: "Anh sẽ tháo điều hòa, anh cũng sẽ tháo tủ, chúng ta phải mang đi hết dù chỉ một cây kim."

Kiều Thanh Thanh cười nói: "Chúng ta có cùng ý kiến giống nhau."

Hai vợ chồng nhìn nhau cười, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.

Ba Thiệu xuống lầu: "Thanh Thanh, đã thu dọn xong."

"Ba, giúp con dỡ ngăn tủ."

"Được rồi."

Kiều Thanh Thanh đi lên gác mái dọn dẹp trước, sau đó lên sân thượng lấy máy phát điện, máy điều hòa không khí và thùng nước rỗng. Sau khi đi xuống cầu thang, cô rẽ vào nhà bếp và phòng tắm, tất cả đồ đạc cùng vật dụng trong nháy mắt đã trống rỗng.

Trong phòng ngủ thứ hai, ba Thiệu cố gắng kéo tủ xuống, hỏi: "Con nhanh quá, chưa gì đã thu dọn phòng ngủ thứ hai thật sạch sẽ."

Thiệu Thịnh An mặt không thay đổi: "Con và Thanh Thanh là vợ chồng, con có thể chia sẻ tài sản này với vợ con, nhưng chỉ với vợ con thôi. Cho nên con đã cho Thanh Thanh mật khẩu để cô ấy sử dụng không gian."

Ba Thiệu nghe điều này thì sửng sốt: “Vậy thì không gian của con khá cao cấp đấy.” Ông cố gắng tiếp nhận khung cảnh này với suy nghĩ cũ kỹ và cứng nhắc của mình, sau đó lại vui vẻ trở lại: “Để Thanh Thanh quản lý cũng tốt, Thanh Thanh cẩn thận."

Mẹ Thiệu cũng dễ dàng tiếp nhận tình huống, thấy cô đem hết đồ đạc trong phòng ngủ chính dọn đi, bà thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy thì chúng ta cũng không sợ phải ra đường ngủ rồi.”

“Mẹ, mẹ và mẹ con có thể xuống lầu trước, Thịnh An và con, còn có ba có thể xử lý được.” Kiều Thanh Thanh đưa cho họ mặt nạ phòng cháy chữa cháy: “Chạy ra ngoài đưa cho anh, em đeo cho anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận