Thiên Tai Càn Quét

Chương 53: Vô Đề

Chương 53: Vô Đề

Hộ gia đình 201 đang thương lượng với hộ gia đình 301, Thiệu Thịnh An đi xuống tầng ba thì nghe thấy được, anh cẩn thận tránh những thứ trong hành lang, xuống lầu hai kiểm tra tình hình mực nước.

Tình huống không lạc quan lắm, mực nước đã gần như bao phủ cả cầu thang, chỉ còn bốn bậc nữa.

“Tiểu Thiệu?” Một người gọi anh.

Anh quay đầu lại, một người đàn ông trung niên đứng ở cầu thang chào hỏi anh, anh nhận ra người này là hộ gia đình phòng 202.

"Chú Hồ?"

"Chú đang định đi tìm cháu đây, ầy cũng không cách nào cả, nước dâng quá nhanh, trời lại mau tối, chú nhớ nhà cháu chỉ có hai vợ chồng ở đúng không? Có thể cho nhà chú ở nhờ nhà cháu một đêm được không?"

Thiệu Thịnh An có phần do dự.

“Không làm phiền tới mọi người đâu, vốn là cháu trai muốn tới đón chúng ta, nhưng chú không cho, ngày mai nó sẽ dùng thuyền xung kích đến đón chúng ta, cháu yên tâm đi!"

“Cháu phải cùng người nhà thương lượng một chút, chú không biết chứ, ba mẹ anh trai còn có mẹ vợ cháu đều ở đó, nên nhà khá đông người.”

Chú Hồ chợt hiểu ra: “Thì ra là thế, vậy cháu về nhà hỏi chút đi.”

Cha mẹ Thiệu không bày tỏ ý kiến gì, ​ chỉ nói để họ tự quyết định.

“Ở một đêm cũng không sao, cho ở phòng khách đi, đều là hàng xóm cũ có thể giúp đỡ một chút.” Kiều Tụng Chi nói.

Vì thế hai vợ chồng chú Hồ mang đồ dọn lên, thức ăn trong nhà cũng khiêng lên, Thiệu Thịnh An còn giúp đỡ một chút.

“Đều là cháu trai tôi gửi đến đây, nó ở trong đội cứu hỏa, gần đây bận quá, đã mấy ngày rồi chưa trở về nhà.” Nói lên cháu trai, vẻ mặt chú Hồ đầy tự hào, chỉ vào vật tư: “Mấy thứ này đều là nó mua, mua rất nhiều, nhưng lại không ngờ nước lại cao như vậy."

Lính cứu hỏa là nghề nghiệp đáng kính nể, Kiều Tụng Chi cười nói: “Nhất Hàng là lính cứu hỏa à? Tôi còn nhớ rõ lúc nhỏ nó hay chơi đồ chơi với Thanh Thanh, nói là sau này lớn lên sẽ làm đầu bếp, hồi nhỏ mũm mĩm đáng yêu như vậy, đã mấy nay tôi không gặp nó, bây giờ béo hay gầy thế?”

Chuyện nhà họ Lâm, hàng xóm cũ hồi đó đều biết. Đàn ông ngoại tình xem như không phải là chuyện kì là gì, nhưng người đàn ông đó bị phú bà có tiền câu đi mất, năm đó hàng xóm không khỏi bàn tán xôn xao.

Dì Hồ dịu dàng mà nhìn Kiều Tụng Chi: “Không mập nữa! Mỗi ngày trong đội đều huấn luyện cả, hiện tại nó vừa cao vừa khỏe, chờ bà nhìn thấy sẽ biết, không giống như hồi nhỏ chút nào. Bây giờ bà cũng đang hưởng phúc rồi, con gái và con rể vừa có năng lực lại vừa hiếu thảo.”

Kiều Tụng Chi lộ ra nụ cười vừa thỏa mãn vừa xúc động: “Đúng vậy, cuộc sống ngày càng ngày càng tốt hơn.”

Ban đêm, thím Hồ và chú Hồ nằm dài trên sàn phòng khách để nghỉ ngơi, hai vợ chồng không ngủ được nên nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Rạng sáng thứ hai cặp vợ chồng đã tỉnh dậy, cháu trai của họ là Hồ Nhất Hàng lên thuyền đi vào tiểu khu. Nhìn thấy bọng mắt đứa cháu nội hai bên đều chuyển thành màu tối đen, hai vợ chồng ông vừa đau lòng, vừa xót xa.

"Con không sao, tối hôm qua con đã ngủ ba tiếng rồi, ông nội, bà nội đi thôi, con đưa bà đến thư viện." Hồ Nhất Hàng cảm ơn Kiều Thanh Thanh, nước đã lên đến tầng hai nhưng không quá mắt cá nhân, tầng cao nhất của tòa nhà này nhất định là tầng an toàn nhất, nếu như tối hôm qua ông bà nội không nói bọn họ sống ở 801, anh ấy nhất định sẽ lo lắng, suốt đêm vội vàng đi đón bọn họ.

Kiều Thanh Thanh nói: “Nhà tôi có một tấm bạt chống nước, cậu lấy nó bọc gạo với quần áo, chăn mền lại đi”.

“Vậy cảm ơn chị, chờ nước rút xuống, em sẽ mời nhà chị ăn cơm coi như cảm ơn nhé.” Hồ Nhất Hàng cười nói.

Khi đóng gói đồ đạc, Hồ Nhất Hàng buột miệng hỏi bà của mình: "Mấy người sống ở 201 bây giờ đang ở đâu ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận