Thiên Tai Càn Quét

Chương 136: Vô Đề

Chương 136: Vô Đề

Nhưng người phụ nữ kia lại không đứng dậy nổi, cô ấy sống chết bám lấy tay của chàng quân nhân trẻ tuổi đang đỡ mình, lớn tiếng la: “Súc sinh, lũ các người đều là súc sinh. Làm sao lại làm như vậy được chứ, đó là mẹ của chúng tôi mà.”

Kiều Thanh Thanh không nhìn nữa, đi tới bên cạnh hai người Thiệu Thịnh An.

Thiệu Thịnh An nhẹ nhàng xoa đầu cô, tầm mắt vẫn hướng về phía sự việc đằng kia.

“Không có thật mà, hôm qua mẹ mới mất, bây giờ cũng không có đất mà chôn, không còn cách nào khác chỉ có thể để ở nhà thôi. Là hiểu lầm mà chị, chị không nên nói linh tinh, em là em trai của chị cơ mà.”

“Tôi hỏi hàng xóm rồi, họ đều nói nửa tháng rồi không thấy mẹ ra khỏi nhà, cũng không nghe thấy tiếng ho của mẹ. Mẹ chết cũng phải nửa tháng rồi, lần trước tôi về nhà mẹ nói là đói đến mức đêm không ngủ được, lúc đó tôi nên đưa mẹ đi. Mẹ của con, mẹ khổ quá. Thi thể mẹ ở kia, còn bụng thì hóp cả vào, hóp cả vào đó Ngô Kiến Tân. Mày, mày sẽ gặp báo ứng, gặp báo ứng!”

Cuối cùng, người phụ nữ và cậu em trai kia đều bị đưa đi. Đám người vẫn đang bàn luận sôi nổi về chuyện này, Thiệu Thịnh An nhẹ giọng nói: "Về nhà thôi."

Trên đường, Thiệu Thịnh Phi ngây thơ hỏi: "Em trai, chết đói là cái gì vậy?"

"Con người muốn sống thì phải ăn cơm, không ăn cơm thì sẽ chết đói."

Thiệu Thịnh Phi sợ ôm chặt lấy bụng: "Vậy anh không muốn chết đói đâu."

"Không đâu, chúng ta sẽ không chết đói."

Vật tư hôm nay có gạo, mỳ và dầu ăn, cón có tác phẩm nghệ thuật của Đông Thành là rau cải trắng, ớt khô của Đông Thành và hạt đậu xanh.

“Không biết đây là vật tư từ đâu đến, bây giờ còn có cả rau cải nữa.”

“Nhất định là sẽ có cách mà, không phải là sắp xây trại tị nạn hay sao, chỗ chúng ta sau này nhất định sẽ có loại rau này.”

"Tối nay ăn miến hầm cải trắng đi, nhà ăn của công xưởng trước kia làm món này ngon lắm."

Vậy là buổi trưa Kiều Thanh Thanh được ăn miến hầm cải trắng mẹ Thiệu làm, bên trong cho thêm ớt cay, đậu phụ, đậu rang, hầm rất ngon. Cắn một miếng đậu rang thì vị cay tràn ngập trong miệng.

“Ngon lắm mẹ!” Kiều Thanh Thanh khen ngợi.

“Rất là ngon, còn ngon hơn lần trước con ăn nữa.” Thiệu Thịnh An cũng giơ ngón tay cái lên.

Mẹ Thiệu vui đến mức tít cả mắt lại: “Ngon thì ăn nhiều một chút, mẹ nấu nhiều lắm.”

Món này thật là tốn cơm, cuối cùng đến cả nước canh cũng được ba Thiệu trộn hết với cơm rồi ăn sạch.

Buổi chiều sau khi ngủ trưa dậy, Kiều Thanh Thanh luyện tập trước sau đó thì đọc sách.

“Quyển kia em đọc xong rồi?” Thiệu Thịnh An làm nhiệm vụ huấn luyện mà Kiều Thanh Thanh bố trí xong thì thò đầu ra hỏi.

“Ừ, em đọc xong quyển kia rồi. Nào, anh tới đây để em ấn huyệt vị chút được không?”

“Được chứ.” Thiệu Thịnh An ngồi ngay ngắn ở trước mặt Kiều Thanh Thanh, để cho cô sờ tới sờ lui. Anh cảm thấy hơi vui: "Có thể tự học Trung y thật sao.”

“Được chứ, sao lại không được.” Kiều Thanh Thanh tập trung tìm được huyệt vị ở sau lưng Thiệu Thịnh An, dùng bút đỏ để đánh dấu, thuận miệng nói: “Em từng gặp được một thầy thuốc chân đất trong số những người còn sống, chính ông ấy nói mình là thầy thuốc chân đất. Hồi còn học ở đại học Trung y là một sinh viên xuất sắc, ông ấy sẽ tìm thuốc rồi khám cho người bệnh, sau đó gom đủ vật tư thì rời đi, nghe nói là chuyển đến trung tâm thành phố. Lúc ấy em chỉ nghĩ là có thể được đọc sách, bất kể là học cái gì cũng được. Đáng tiếc là không có, khi đó sách cũng vô cùng quý hiếm.”

Cô nói xong, cũng cảm giác được Thiệu Thịnh An đang trầm mặc, đang định tìm biểu cảm trên khuôn mặt anh thì nghe thấy giọng nói thích thú sảng khoái của Thiệu Thịnh An: “Nghe tốt thật đấy, vậy chúng ta cùng học đi, vợ chồng chúng ta nhảy việc, bồi dưỡng kỹ năng thứ hai, sau này cũng có thể nuôi sống gia đình nữa.”

“Được đó, dù sao sách cũng ở đây, anh cứ xem tự nhiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận