Thiên Tai Càn Quét

Chương 634: Vô Đề

Chương 634: Vô Đề

Nghĩ như vậy, Kiều Thanh Thanh bị suy nghĩ vẩn vơ của mình chọc cười.

Thiệu Thịnh An cũng thả lỏng, hỏi cô nghĩ gì thế: "Sao em cười vui vẻ như thế?"

Kiều Thanh Thanh nói ảo tưởng của mình cho anh biết: "Anh nói chuyện này có khả năng không?"

"Anh cảm thấy suy nghĩ của em rất hay, nếu như có thể tiến hóa như thế thì tỉ lệ sống sót của con người sẽ tăng lên nhiều. Cánh quá lớn không phù hợp với quy luật tiến hóa của nhân loại. Cho dù nhân loại biến dị cũng phải giữ lại đặc thù của nhân loại, giống như Đại Bảo, mặc dù bây giờ nó có thể bay, có thể bơi nhưng dáng vẻ bề ngoài vẫn là gà, chỉ là hình thể lớn hơn một chút. Nếu như chúng ta biến dị có thể chạy nhanh hơn, nhảy cao hơn, sức chịu đựng tốt hơn là được rồi."

Kiều Thanh Thanh nghe Thiệu Thịnh An phân tích nghiêm túc như thế, cô càng cười vui vẻ hơn.

"Cho nên chắc là không có cánh đâu." Thiệu Thịnh An nói xong cũng bật cười.

Con vịt kêu quạc quạc, gà kêu chíp chíp, bàn chân nhỏ chạy lộc cộc trên ván gỗ, còn có tiếng cười vui vẻ của Thiệu Thịnh Phi. Kiều Thanh Thanh thoải mái ngồi dựa vào người Thiệu Thịnh An, khóe mắt còn có ý cười chưa tan.

Nơi nào đó trên thuyền, hai nghiên cứu viên mới ra khỏi phòng thí nghiệm, dựa vào lan can hít thở. Một người nhìn thấy đám gà vịt cách đó không xa, còn một con gà trống lớn rất bắt mắt.

"Không phải gà trống, là gà mái." Một người khác nói.

"Con gà mái biến dị rất thành công, xem ra là người dân nuôi dưỡng. Sự biến dị gần như hoàn mỹ thế này vô cùng hiếm có, anh nhìn cánh nó xem, lúc bay lên rất có lực."

"Hình như trí thông minh cũng không thấp, anh nhìn nó bay về tìm chủ nhân kìa."

"Tìm người đi hỏi thử xem, hỏi người nhà kia có muốn giao dịch con gà này với đội tàu không."

"Đi thôi."

Kiều Thanh Thanh không biết chuyến đi này Đại Bảo bị nghiên cứu viên xem trọng như vật thí nghiệm ưu tú. Hơn một tiếng sau, cô gọi Thiệu Thịnh Phi về nhà, đưa tay bắt đám gà con vào giỏ trúc.

"Lần sau có tới nơi này chơi nữa không?" Thiệu Thịnh Phi mong chờ hỏi.

Thiệu Thịnh An gật đầu cười: "Có, lần sau sẽ dẫn anh đến nữa."

Trở lại vòng bảo hộ, nơi này rất yên tĩnh, hôm nay đám người vô cùng mệt mỏi. Những chiếc bè đội tàu đưa đến được sắp xếp thành từng mảng, những người sống sót ngâm mình trong nước cả ngày cuối cùng đã có thể bò lên bè gỗ nghỉ ngơi, nhắm mắt lại đi ngủ một chút.

Xuồng của Kiều Thanh Thanh cẩn thận đi vào về cạnh thuyền gỗ. Ba Thiệu đang làm gì đó, trông thấy bọn họ vui vẻ chào hỏi: "Ba dựng lều lên rồi, cho dù đêm nay có mưa thì vẫn ngủ được."

Thiệu Thịnh An kiểm tra một phen, thấy cánh buồm bị cột chặt, ba anh tính toán vị trí cột bốn cây gậy ở đầu và đuôi thuyền, giăng vải che nắng từ bốn cây này. Lều che nắng vắt qua cột buồm ở thân thuyền, vững vàng che khuất cả chiếc thuyền.

Mấy ngày nay khi ở trên biển bọn họ chưa từng làm như thế, chưa từng mở cánh buồm. Vì hướng gió quá hỗn loạn, sau khi mở lên thuyền không thể mượn sức gió đi được mà sẽ bị quay vòng xung quanh. Không thể mở buồm lên, càng không thể giăng vải che nắng nên mọi người mới bị phơi ác như thế.

Lúc Kiều Thanh Thanh làm việc ở tổ chữa bệnh nghe được rất nhiều tin tức trên biển, so với lời bọn họ nói, lần này chỉ gặp vấn đề về hướng gió, không có bão tố, không có nước xoáy, không có sóng gió, vận may của bọn họ đã rất tốt rồi.

Bây giờ thuyền được vây quanh ở giữa chắn sóng cản gió, sau khi con trai con dâu ra ngoài chăn vịt, ba Thiệu suy nghĩ gần đây chắc thuyền sẽ không di chuyển nữa, vẫn phải làm vải che nắng như thế sinh hoạt mới dễ chịu được.

Ông vui sướng hài lòng nói: "Còn làm vải che nắng, mọi người lên trước sau đó con thả vải che nắng xuống, như thế người ngoài không nhìn thấy chúng ta trên thuyền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận