Thiên Tai Càn Quét

Chương 549: Vô Đề

Chương 549: Vô Đề

Cách đó một cây số, sự mong đợi của Kiều Thanh Thanh đã thất bại.

"Không có pháo sáng, dù sao chúng ta cũng đã xa nhau rất lâu rồi." Kiều Thanh Thanh thở ra một hơi, cười động viên: "Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi."

Mười phút sau, Kiều Thanh Thanh đứng ngây ngốc tại chỗ, sững sờ nhìn người đàn ông mặt đầy râu ria phía trước.

Người nọ chạy về phía cô, bóng dáng nhanh như một cơn gió, Kiều Thanh Thanh tiến lên đi hai bước rồi dừng lại, bỗng nhiên ngồi xổm xuống đất hai tay che mặt.

“Thịnh An là Thịnh An kìa!”

"Wow em trai, là em trai của anh.”

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, sau đó Kiều Thanh Thanh cảm giác được có người ôm lấy cô.

"Thanh Thanh, đừng khóc."

*

Lúc mẹ Thiệu tỉnh lại, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, bà muốn dụi dụi mắt, vừa mới động một chút mới nhớ tới tay mình bị thương. Vì thế bà nâng tay kia lên, sờ lưng người bên giường, lưng người này, sao lại giống Phi Phi của bà như vậy chứ.

Thiệu Thịnh Phi vốn ngồi bên giường "chăm sóc" mẹ, nhưng tâm hồn hắn là một đứa trẻ, ngồi không kiên nhẫn được bao lâu, Kiều Thanh Thanh thấy vậy nên cho hắn một khối rubik để chơi. Khối Rubik này từ sau khi chạy nạn hắn chưa từng chơi qua, lấy được một khối rubik mới, Thiệu Thịnh Phi chơi rất vui vẻ, bỗng nhiên có người sờ lưng hắn, hắn thấy kỳ lạ quay đầu lại, sau đó ánh mắt trợn tròn, vui mừng kêu to: "Me, mẹ ơi!"

"Phi, Phi Phi." Mẹ Thiệu nỉ non: "Mẹ mơ thấy con.”

"Mẹ, mẹ tỉnh rồi." Thiệu Thịnh Phi nằm sấp trước mặt bà, vui mừng gọi bà, hắn có một bụng tâm sự muốn nói với mẹ, nói hắn đã dũng cảm bảo vệ mẹ Kiều và em gái, nói hắn nhìn thấy xe tăng, bên cạnh xe tăng còn nhìn thấy một đóa hoa rất đẹp, đáng tiếc bị người khác hái mất, hắn không tìm được một bông hoa đẹp như đóa hoa kia nữa.

Những lời đó hắn đều không thể nói ra, hắn bĩu môi khóc: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm.”

"Ôi A Hà bà tỉnh rồi, đúng là Thanh Thanh đáng tin cậy mà, con bé nói bà sắp tỉnh rồi bây giờ bà tỉnh dậy thật này." Ông Thiệu khập khiễng từ bếp đi tới, sau khi lau tay sờ trán bà, vui vẻ nói: "Quả nhiên không nóng nữa chắc bà đói bụng lắm, tôi đang nấu cháo, sắp được ăn rồi, Phi Phi chăm sóc mẹ con đi.”

Nói xong xoay người lại qua chỗ bếp lò.

Bên kia, Kiều Tụng Chi phơi quần áo xong xách thùng trở về, thấy bà tỉnh lại cũng cực kỳ vui mừng: "A Hà, bà tỉnh rồi, tôi lo lắng chết mất, nhìn thấy bà như vậy trong lòng tôi thật khó chịu, giờ bà cảm thấy thế nào?"

Mẹ Thiệu cảm thấy giấc mộng này quá chân thật, thật tốt quá, tốt đến nỗi bà không muốn tỉnh lại, nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Sao lại khóc, đừng khóc đừng khóc, thân thể em bây giờ quá suy yếu, Thanh Thanh nói em phải tĩnh dưỡng, không thể có cảm xúc quá kích động." Kiều Tụng Chi vội vàng buông thùng ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm tay kia của bà trấn an vỗ vỗ: "Đừng kích động, mau bình tĩnh lại một chút.”

Mẹ Thiệu sau khi nhìn thấy Lưu Chấn mới thật sự tin rằng mình đã đoàn tụ với người nhà.

"Chị Hà, không phải, em nên gọi là dì Hà mới đúng, con trai của chị còn lớn hơn em hai tuổi nữa, em gọi là chị không thích hợp." Lưu Chấn gãi đầu. Cậu ấy nói với mẹ Thiệu: "Người nhà dì đến tìm dì, thật tốt."

Cuối cùng cậu ấy cũng hiểu vì sao dì Hà tin tưởng chắc chắn sẽ đoàn tụ với người nhà, bởi vì người nhà dì Hà thật sự rất lợi hại.

Chồng và con trai tìm tới trước, đầu tiên dựng giường cho dì Hà, sau đó con dâu lớn và con trai với thông gia cũng tới đây, thật may mắn vô cùng, Lưu Chấn nhìn con dâu dì Hà không chớp mắt, không phải bởi vì tướng mạo người ta đeo khẩu trang, mà là con dâu dì Hà thật sự quá giỏi, sau khi đến đây không nói hai lời mở ra một cái túi, từ bên trong lấy ra một bộ kim tiêm, cọ rửa rồi châm người dì Hà thành con nhím, sau đó lấy ra dao mổ, dùng lửa khử trùng sau đó trực tiếp cắt ra vết thương mủ của dì Hà, vắt tất cả mủ ra, cuối cùng rắc thuốc buộc lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận