Thiên Tai Càn Quét

Chương 57: Vô Đề

Chương 57: Vô Đề

Anh đã nói cả đời này sẽ không bao giờ rời xa cô, cô tin anh sẽ làm được.

"An An và em dâu đang hôn nhau."

Thiệu Thịnh Phi từ trong bếp đi ra, kinh ngạc mở to hai mắt, quay đầu lại nhìn vào trong bếp hét lớn.

Ở trong phòng bếp, bà Thiệu thấp giọng nói: “Đừng nói nhảm, qua đây giúp mẹ làm bánh bao.”

Thiệu Thịnh An ho khan một tiếng, "Anh hai, anh đi tắm rửa đi, em dẫn anh đi tắm.”

Cổng sắt cuối cùng cũng là do Thiệu Thịnh An và Trịnh Thiết Huy lắp đặt, vì cổng sắt là của nhà Trịnh Thiết Huy nên Thiệu Thịnh An đã chuyển 2.000 nhân dân tệ cho ông ấy sau khi hỏi giá.

Những ngày sau đó, người trong tiểu khu thường xuyên quay về, người thân cũng kéo đến lánh nạn. Nghe nói rằng điều kiện ở nơi đó không tốt, tốt hơn là tìm nơi ẩn náu với người thân hoặc họ hàng.

Nhà của hai người chú của Kiều Thanh Thanh trước mắt tình cảnh không tệ, các biện pháp cứu hộ của chính quyền địa phương đang tiến hành rất tốt, vì vậy họ sẽ không đến Hoa Thành, vừa phiền phức, đường cũng xa.

"Vậy thì chú ý giữ gìn sức khỏe, mua thêm đồ ăn thuốc men bên người, đắt thì cũng phải mua, một ngày nước không hạ chỉ càng ngày càng đắt đỏ mà thôi."

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tụng Chi thở dài và hỏi Kiều Thanh Thanh, "Con nghĩ khi nào thì đường liên lạc sẽ bị cắt?"

"Mùng sáu tháng sau, còn tám ngày nữa. Mẹ, con sẽ gửi đồ cho chú và người nhà, mẹ đừng lo lắng quá."

"Có con ở đây, mẹ không lo."

Ba ngày sau, công ty cấp điện gấp rút sửa điện, mọi người được cấp điện trở lại, người dân đổ xô đi sạc điện thoại và sạc dự phòng. Năm ngày sau, đường liên lạc và Internet đột ngột ngừng hoạt động, những người bị mắc kẹt trong nhà do lũ đột ngột đóng các cửa sổ ngưng liên lạc với thế giới bên ngoài, khiến nỗi lo lắng lan rộng khắp nơi.

Kiều Thanh Thanh đã mua năm đầu DVD, một số lượng lớn đĩa và các loại sách, những ngày này, cô ấy tải phim và chương trình TV cả ngày lẫn đêm, đã tích trữ đủ tài nguyên giải trí cho mấy tháng rồi.

Sau khi bị ngắt kết nối Internet, cô bình tĩnh lấy một đĩa phim hoạt hình ra cho vào đầu DVD, rất nhanh, trong nhà lại vang lên những âm thanh vui vẻ.

Thật không may, vài ngày sau, mạch điện bị gián đoạn trong một trận mưa lớn nên phải bắt đầu sử dụng máy phát điện. Máy phát điện kêu ù ù, ông Thiệu chắp tay sau lưng cúi xuống nhìn nó cảm thật lãng phí xăng, ông gọi Kiều Thanh Thanh, "Thanh Thanh, sao con không tắt đĩa đi, xăng đang cháy rất hao, chỉ cần cho Phi Phi một món đồ chơi, không cần cho nó xem phim hoạt hình."

Bà Thiệu đồng ý và dỗ Thiệu Thịnh Phi chơi xếp hình. Thiệu Thịnh Phi ủy khuất, "Con xem một tập nữa thôi mà."

"Ba, mẹ để anh hai xem xong tập này đi, vừa vặn nồi cơm cũng đang nấu, không muộn."

“Em dâu là tốt nhất, cảm ơn em." Thiệu Thịnh Phi vui vẻ ra mặt, bà Thiệu cảm giác bất lực, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Kiều Thanh Thanh với ánh mắt yêu thương.

Lúc này kiếp trước, Kiều Thanh Thanh vừa lo lắng cho bố mẹ chồng còn có người chú mất tích, vừa lo cho chồng và mẹ đã mất liên lạc, khi cô nằm xuống thì thấy mẹ đang ngồi đan len trên giường. Cô thấy một chiếc khăn quàng qua khe cửa, cô đẩy cửa vào cười thăm dò: “Mẹ đan cho con à?”

Kiều Tụng Chi nhìn cô ấy, "Mẹ đan cho Thiệu Thịnh An, con không thích màu này."

"Vậy mẹ đan màu đỏ cho con đi. Con thích màu đỏ tươi."

“Vậy thì phải đợi một lát, mẹ đan cho Thịnh An trước, còn phải đan một cái cho Thịnh Phi, con thì đan sau."

"Không sao, con đợi được."

Thấy con gái ngân nga một bài hát rồi đi vào bếp, nụ cười trên mặt Kiều Tụng Chi biến mất, bà nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, chỉ có hai mẹ con bà, hai vợ chồng họ tuy rằng lớn hơn bà hai tuổi nhưng làm việc quanh năm, thân thể cường tráng .
Bạn cần đăng nhập để bình luận