Thiên Tai Càn Quét

Chương 598: Vô Đề

Chương 598: Vô Đề

Phía bên lều vải, Kiều Thanh Thanh cũng đã thức dậy và ăn sáng xong. Hôm qua cô mệt cả một ngày, sáng nay ngủ dậy chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, không thể không xoa cho mình mấy cái.

Kiều Thanh Thanh không nghỉ ngơi nữa mà tiếp tục công việc.

Ngày hôm qua, một đoàn đánh cá của hạm đội đã chạm trán với một đàn cá mập, tất cả thuyền đánh cá đều bị lật ngược, nghe nói chỉ có ba người là thành công thoát trở về, ai nấy đều bị thương nặng. Kiều Thanh Thanh được bác sĩ Đàm gọi tới hỗ trợ, sau đó thì đội cứu viện đi ra ngoài và cứu được bốn người nữa trở về, tất cả đều rất yếu rồi. Tối hôm qua và rạng sáng nay cô còn đang dùng kim châm hỗ trợ cầm máu, để bác sĩ Đàm nhét phần ruột vào lại trong bụng rồi khâu vào.

Sau một đêm cấp cứu thì đã có hai người tử vong.

Bầu không khí ở trong doanh trại rất xấu, mọi người đều đang bàn luận: “Tại sao lại có nhiều cá mập xuất hiện như vậy.”

Lúc trước khi họ đi biển cũng chỉ gặp cá mập được một hai lần, nhưng số lượng không nhiều như vậy. Không ngờ rằng cập bờ cũng mười ngày rồi mà đi đánh cá ở gần đây còn có thể gặp phải đàn cá mập, nhóm đánh cá quá là đen đủi rồi.

“Hình như ngày càng nhiều cá mập rồi.”

“Mọi người chưa nghe nói ở đằng kia có một đầm cá sao, bị cá mập ăn sạch rồi. Tôi nghĩ chính là do họ làm loạn, mùi vị ở trên người đã đủ để khiến cá mập thèm nhỏ dãi rồi, mà bọn họ còn nuôi một đầm cá. Thật là không sợ chết!”

Kiều Thanh Thanh nghe họ nói chuyện thì trong lòng cũng lờ mờ đoán ra được phần nào.

Bận rộn như vậy, Kiều Thanh Thanh lại tiếp tục bận rộn thêm hai ngày nữa, sang tờ mờ tối ngày thứ ba mới tan ca trở về nhà.

Kiều Tụng Chi nhìn mặt cô, đau lòng nói: “Sao mới có ba ngày không về nhà mà đã gầy như vậy rồi!” Bà ấy chuẩn bị hầm gà cho cô ăn, bảo Kiều Thanh Thanh lấy gà, sâm tây, cẩu kỷ và táo đỏ ra.

Kiều Thanh Thanh vừa lấy đồ, vừa nhìn mặt của Thiệu Thịnh An: “Má trái của anh bị sao thế?”

“Bị cháy nắng, không sao đâu, một thời gian là hồi phục thôi.” Thiệu Thịnh An cười một tiếng, cũng không cảm thấy da ở trên mặt bị cháy nắng có gì quá là ghê gớm. Kiều Thanh Thanh hơi cau mày, cuối cùng không nói gì, chỉ là sau khi tắm xong thì lấy thuốc mỡ bôi cho anh.

“Anh đã bôi thuốc rồi, không sao mà.”

“Bôi tiếp đi, em nhìn mà xót.”

“Không sao thật mà. Em đã nhìn thấy những vật liệu gỗ kia chưa, anh và anh cả tìm thấy một khu rừng.” Thiệu Thịnh An ngửa mặt lên cho cô bôi thuốc, vui vẻ nói cho cô thu hoạch của mấy ngày nay.

Dĩ nhiên là Kiều Thanh Thanh nhìn thấy hai cây gỗ kia, ở doanh trại cũng ngửi thấy được mùi vị của những cây gỗ kia.

“Để phơi khô chút nữa, sau đó anh sẽ sơn hai lớp sơn nữa.”

Thấy Thiệu Thịnh An nói rất vui vẻ, trong lòng Kiều Thanh Thanh hơi thương xót. Cô hỏi anh khoảng cách của khu rừng kia, biết được đi mất ba mươi bốn mươi cây số thì càng đau lòng hơn. Chẳng trách mặt bị phơi nắng đến bị thương, phải đạp xe dưới ánh nắng mặt trời giữa ban ngày đi xa như vậy cơ mà.

Thiệu Thịnh An kéo tay cô để cô ngồi bên cạnh mình: “Em cũng bận bịu chỗ kia, mỗi tối anh đều đi qua đó xem một lát. Hôm qua anh còn gặp được Thịnh Miểu nữa, cô ấy nói qua loa với anh một vài tin tức. Tống Tam Hà cũng nói dạo này đi đánh cá cũng rất nguy hiểm, mấy ngày vừa rồi thu hoạch của họ đã giảm mạnh. Mấy người Tô Tông mới tới, lúc không đuổi kịp, Tống Tam Hà liền mang ít cá sang đó, anh cũng đưa một ít cho bọn họ."

“Sự uy hiếp từ đàn cá mập quá lớn, ngay cả thuyền đánh cá loại nhỏ cũng bị chúng đâm đến lật thuyền. Cũng may người của đoàn đánh cá cũng biết bơi nếu không thì tất cả đều mất mạng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận