Thiên Tai Càn Quét

Chương 261: Vô Đề

Chương 261: Vô Đề

Ở đầu ngõ, Vu Mạn Thục quay người rời đi, về đến nhà thì nói với Lâm Minh Dũng: “Nhất định là anh hai bọn họ trở về, Minh Dũng, đây là cơ hội tốt của chúng ta, chị dâu và cháu trai tôi không nên tiếp tục ở trong quân đội dầm mưa dãi nắng nữa, tuy là chỗ ở hiện tại của chúng ta không được tốt, nhưng dù sao cũng đã dựng được một cái doanh trại, có thể nằm xuống ngả lưng nghỉ ngơi cho khỏe, ông qua đó với tôi, đón bọn họ về đây.”

Lâm Minh Dũng hút một hơi thuốc: “Được, tôi đi sửa xe cái đã, có thể sẽ lái được một đoạn đường.”

Nhìn Lâm Minh Dũng tươi cười mang xe đi sửa, Vu Mạn Thục bỗng vuốt ngực, nhíu mày hừm một tiếng.

“Mẹ, sao thế.” Lâm Vy Ni quan tâm lo lắng hỏi.

“Không có gì, chỉ có chút buồn thôi.” Vu Mạn Thục hít hơi vào rồi thở ra, để bớt đi cảm giác buồn bực khó chịu và lo sợ trong lòng mới vui vẻ nói với đứa con gái: “Cậu con bọn họ về đến rồi, đợi khi nơi này san bằng xây nhà lại, đến lúc đó con có thể có căn phòng mới cho mình rồi.”

Lâm Vy Ni nhếch miệng cười: “Con cũng rất mong đợi.”

Ngày hôm sau, bên phía Diệp Sơn chạy một chiếc xe đến, đề xuất tuyển thêm một lượng lớn công nhân.

“Thợ điện, thợ hàn, còn có thêm thợ hồ.” Người phụ trách tuyển công nhân leo lên chiếc ghế cầm cái loa lớn tiếng kêu: “Ai có kinh nghiệm liên quan sau khi qua vòng phỏng vấn có thể làm việc ngay, tí nữa tôi sẽ dán thông báo ra để mọi người tự xem.”

Thiệu Thịnh An đi ghi danh ngay, nhân viên mở máy tính xách tay đăng nhập vào rồi bảo: “Anh đã có tên trong đây rồi, có phải trước đây anh đã điền thông tin rồi đúng không, như vậy là được rồi, mời người tiếp theo.”

Một tiếng sau, chiếc xe rời đi, nghe nói là sang làng khác tuyển thêm người.

“Sao lại làm cho căng thẳng đến thế chứ.”

“Tuyển thêm nhiều người như thế để làm gì nhỉ, trên Diệp Sơn xây nhà sao?”

“Không biết nữa, có việc làm là được rồi, quan tâm nhiều thế làm chi.”

Buổi tối sau ngày phỏng vấn, Thiệu Thịnh An và mọi người đi bộ lên núi, đến khuya mới trở về.

Bây giờ đại đa số mọi người đều đảo lộn ngày và đêm, Thiệu Thịnh An về đến, cả nhà vẫn chưa ngủ, ba Thiệu đang bổ củi, mẹ Thiệu đang chơi đồ chơi với Thiệu Thịnh Phi, Kiều Thanh Thanh và mẹ cô thì đang giã thuốc.

“Cuộc phỏng vấn thuận lợi vô cùng, có lẽ con sẽ vượt qua được.” Thiệu Thịnh An trông rất vui vẻ, nói với gia đình chi tiết về buổi phỏng vấn: “Con được yêu cầu sửa một cái tivi, lại vẽ thêm một số sơ đồ dây điện không khó lắm, con đều biết cả.”

“Thế thì quá tốt rồi.” Ba Thiệu rất vui mừng: “Ở nhà thì không cảm thấy gì cả, đi ra ngoài làm việc cứ cảm thấy không an tâm chút nào, à đúng rồi, con đã hỏi thăm bên Diệp Sơn có tuyển thêm công nhân khác không? Sức lực của ba khỏe mạnh, thợ hồ cũng có mướn thêm thì chắc chắn là xây nhà rồi, thế thì sẽ cần thêm công nhân khiêng vác đồ đạc, ba rất giỏi về khiêng vác, lúc còn ở trong xưởng ba thường phụ nhà kho khiêng vác các vật dụng.”

“Con vẫn còn chưa kịp hỏi nữa, đợi khi có cơ hội con sẽ hỏi.” Thiệu Thịnh An ngoài mặt ừm một tiếng, nhưng trong lòng hạ quyết tâm không để ba mẹ và mẹ vợ của anh ra ngoài làm việc. Thanh Thanh thì ở nhà làm bác sĩ Kiều, còn anh đi ra ngoài làm là được.

Làm sao mà Kiều Thanh Thanh không nhận ra chồng mình đang dụ dỗ lừa người khác cơ chứ, nên cười cười chuyển sang chủ đề khác, hỏi Thiệu Thịnh An đói chưa.

Đói thì không đói, chỉ là đi đi về về một chuyến như thế mỏi cả chân. Thiệu Thịnh An nói: “Anh nghỉ ngơi một lát là được thôi.”

Ngày hôm sau, có cơ hội nói chuyện riêng với nhau, Thiệu Thinh An mới nói với Kiều Thanh Thanh: “Anh có gặp được Lâm Minh Dũng.”

Kiều Thanh Thanh nghĩ lướt qua liền hiểu ra: “Em có nghe mẹ nói, lúc trước ông ta từng là chủ thầu, sau này thành lập công ty địa ốc, ông ta có nhận ra anh không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận