Thiên Tai Càn Quét

Chương 547: Vô Đề

Chương 547: Vô Đề

Hai người thấp thỏm đuổi theo, chiến sĩ dẫn bọn họ đi tới nơi trên cùng phế tích, nơi này có mùi hăng chói mũi sau khi đốt cỏ khô.

"Chị Hà ở bên trong, tuy nhiên không gian bên trong không lớn, các người đi vào một mình đi."

Đến đây, ông Thiệu có chút khiếp đảm, nhưng vẫn cảm thấy để ông đi xuống là tốt nhất. Chân ông không tiện, Thiệu Thịnh An đỡ ông, nhìn ông khom lưng cúi đầu chui vào, rất nhanh truyền đến một loạt tiếng khóc, điều này khiến tay Thiệu Thịnh An bắt đầu run rẩy.

"Chị Hà bị thương rất nặng, chúng tôi không có thuốc, chỉ có thể sống qua ngày." Chiến sĩ cũng đỏ mắt: "Là chị Hà kéo tôi từ trong vết nứt lên, hôm qua chị ấy nói cảm thấy không tốt, bảo tôi giúp chị ấy bắn ra quả pháo tín hiệu cuối cùng, các anh là nhìn thấy pháo tín hiệu mà tới đúng không?"

Thiệu Thịnh An gật đầu, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.

Ông Thiệu chui ra, trên mặt đều là nước mắt, ông gọi Thiệu Thịnh An: "Mẹ con bị sốt, đưa thuốc và nước trong túi cho ba, ba cho mẹ con ăn.”

Mười phút sau, ông Thiệu lại thò đầu ra: "Chân ba không được, con vào ôm mẹ con ra đi.”

Mẹ Thiệu đã lâm vào hôn mê, lúc ba Thiệu đút thuốc rất tốn sức. Chiến sĩ kia thở dài: "Đêm qua tôi nói với chị ấy lúc tám giờ có hai hướng đồng thời có pháo tín hiệu xuất hiện, chị ấy rất vui mừng, không nghĩ tới sáng nay tôi dậy thăm chị ấy, thì không thể gọi chị ấy dậy được nữa.”

Ông Thiệu nắm chặt tay cậu ấy, liên tục cảm ơn: "Cảm ơn anh."

Người lính trẻ rất xấu hổ: "Đây là việc tôi nên làm là chị Hà cứu tôi trước, tôi phải báo đáp chị ấy, nhưng tôi không thể tìm được thuốc, xin lỗi."

"Đừng nói như vậy, đừng như vậy, đây đều là số phận cả rồi, ông trời không muốn cho người ta sống thoải mái mà." Ba Thiệu rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc lớn thành tiếng.

Mặc dù hang động đã được hun khói, nhưng vẫn còn ẩm ướt và tối tăm. Thiệu Thịnh An bế người ra, bảo ông Thiệu bắt đầu dựng giường và lều mưa. Bọn họ trên đường mấy ngày nay, cố gắng hết sức thu thập không ít đồ đạc, bao gồm một ít lều bạt bị lốc xoáy phá hủy, còn có thể sử dụng giá đỡ sắt, tấm ván gỗ hình dạng tốt hơn một chút, hành lý trên lưng hai cha con càng ngày càng nặng, nhưng tốt xấu gì trước khi trời mưa có thể có chỗ trú để ngủ.

Ông Thiệu trải tấm ván gỗ xong, lại dựng lều trại lên, chiến sĩ kia ở một bên hỗ trợ, cậu ấy nói mình tên là Lưu Chấn, bảo ông Thiệu gọi cậu ấy là Tiểu Lưu.

"Chúng ta không tìm được lều bạt, đều bị người của doanh trại bên kia lấy đi. Bên kia có một doanh địa, nhưng chỉ là một doanh địa của bọn nhà giàu, bọn họ rất lằng nhằng, lúc thu nhận người sống sót còn phải ký hiệp ước, và khế ước bán thân, bản chất không khác trên TV là bao, hiện tại thế sự cũng không tốt, chúng ta cũng không còn cách nào, đành phải cùng một ít người sống sót đến bên này trú thân.”

Ông Thiệu nghe xong sững sờ: "Sao lại có chuyện như vậy.”

Lưu Chấn nhanh nhẹn mở vải bạt ra, nói: "Chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu không phải do chúng ta có súng thì hai cô gái bên chúng ta đã bị cướp đi rồi. Cái đứa con trai hỗn tạp của tên tỷ phú kia, tên háo sắc vương bát đản, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp thì đi không nổi, kẻ xấu như vậy nên bị lốc xoáy ném lên trời Tây Bắc ăn gió Tây Bắc."

Rất nhanh một cái giường có mái che mưa đã dựng xong, hôm nay may mắn không có mưa, Thiệu Thịnh An vẫn cõng mẹ Thiệu, quấn chăn cấp cứu lên người bà.

Sau khi cẩn thận buông người xuống, mẹ Thiệu cũng không nhúc nhích chút nào.

"Chị Hà bị thương ở tay, chỉ có cánh tay phải có thể cử động được, lúc chúng tôi gặp nhau chị ấy đã bị thương, để cứu tôi, chị ấy lại dùng sức, sau đó tôi dùng gỗ cố định cánh tay cho chị Hà, rồi tôi và anh Tam hội ngộ, trên tay anh Tam có một chút thuốc trắng Vân Nam tôi lập tức bôi cho chị Hà, vốn đã tốt hơn .
Bạn cần đăng nhập để bình luận