Thiên Tai Càn Quét

Chương 330: Vô Đề

Chương 330: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh thoát khỏi tay của người thân, đi về phía bà Hảo, bà Hảo kéo cô vào phòng: “Bác cũng không còn cách nào khác, tình huống của Mai Vân rất giống với của chị Lục Tử lúc ấy, trừ cháu ra bác không nghĩ ra ai có thể giúp được hết. Con bé ấy ngốc lắm, bác vẫn muốn để con bé được sống tiếp.” “Bắt đầu đi.” Kiều Thanh Thanh mở hòm thuốc lấy châm ra. Thiệu Thịnh An tìm một góc ngồi xuống, kiên nhẫn chờ vợ mình ra. Anh nghe thấy tiếng con gái khóc, nhíu mày nhìn về phía một căn phòng khác: “Chuyện gì vậy?”

Lục Tử vội hỏi: “Chú ơi, sao cháu lại nghe thấy tiếng Tiểu Ny khóc vậy.” Người đàn ông trung niên lau nước mắt: “Là Đại Ny với Tiểu Ny, mẹ hai đứa đang sinh con, trong nhà đang hỗn loạn nên chú nhốt hai đứa nó vào trong phòng.”

“Như vậy sao được, hai bé sợ đến khóc luôn rồi kìa, chú mở cửa ra đi, để cháu chơi với hai bé.” Lục Tử lập tức nói.

Cửa mở ra, Thiệu Thịnh An nhìn thấy trong phòng rất bừa bộn, hai bé gái nhỏ gầy tong teo, thoạt nhìn khoảng bốn tuổi. Lục Tử mỗi tay ôm một đứa, lắc đầu: “Đây là Đại Ny, sáu tuổi rồi, còn đây là Tiểu Ny mới ba tuổi. Ngoan nào, không khóc nữa, mẹ hai đứa đang sinh em trai em gái đó, sinh xong là hai đứa có thể gặp được rồi, đừng khóc.”

Thiệu Thịnh An sờ túi, lấy ra hai viên kẹo, đây là kẹo buổi sáng anh lấy ra để dỗ anh trai.

Tiểu Ny chưa từng được ăn kẹo, vừa cho kẹo vào miệng liền kinh ngạc trừng to mắt, nghiêng đầu nói với chị gái mình: “Ăn ngon thật đấy chị ơi, đây là cái gì thế.”

Có lẽ hồi còn bé Đại Ny từng được ăn rồi nhưng mấy năm nay cô bé chưa được ăn lại, cô bé cất kéo đi: “Chị để cho em trai.”

Thiệu Thịnh An sờ sờ mái tóc vàng mềm mại của cô bé: “Em trai cháu còn nhỏ, không ăn được kẹo, cháu ăn trước đi, nếu không sẽ hỏng mất đấy.” Đại Ny nhíu mày: “Hỏng là thối mất ạ.”

Thấy Thiệu Thịnh An gật đầu, cô bé mới lấy kẹo ra ăn, rồi nhanh chóng lộ ra biểu cảm kinh ngạc giống hệt em gái: “Ăn ngon thật đó.”

Hai cô bé chênh nhau ba tuổi nhưng nhìn lại như sinh đôi. Lục Tử có chút buồn bã, lại nhớ tới cháu ngoại mình cũng gầy yếu như vậy. Cậu ấy không muốn nghĩ nữa, tìm chủ đề nói chuyện với hai cô bé: “Sao cháu biết mẹ cháu sinh em trai, cũng có thể là em gái mà.”

Đại Ny lập tức thay đổi sắc mặt, “Xuỵt” một tiếng, cần thận nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ chính, đứng ở đó là ông ngoại, ông nội, bà nội và ba của cô bé. “Không được để bị nghe thấy, sẽ đánh các chú đấy.” Đại Ny nghiêm túc nhỏ giọng dặn dò: “Phải nói là em trai, biết chưa?”

Lục Tử ngây người, Thiệu Thịnh An cũng sửng sốt, thậm chí anh còn cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Thiệu Thịnh An nói sang chuyện khác: “Bình thường các cháu hay chơi đồ chơi gì.”

Hai tiếng sau, một tiếng gào đau đớn thảm thiết từ bên trong truyền ra, cuối cùng cũng sinh được đứa trẻ, sản phụ cũng kiệt sức ngủ thiếp đi. “Là con trai đúng không?” Ba của sản phụ vội hỏi.

Bà Hảo mở cửa, sắc mặt rất khó coi: “Là con trai, lần này ông có thể hài lòng được rồi.”

Người đàn ông trung niên vô cùng vui vẻ, liên tục nói cảm ơn. hoàn toàn không thèm để ý tới lời mỉa mai của bà Hảo.

“Vậy chúng tôi có thể vào xem được không?”

“Không thể, Thanh Thanh đang kiểm tra cho Mai Vân, để tôi bế đứa trẻ ra.” Kiều Thanh Thanh đâm mấy cây châm lên người Mai Vân, hy vọng có thể giữ được tính mạng của người phụ nữ.

Bà Hảo sau khi bế đứa trẻ ra liền mệt mỏi ngồi trên ghế, dừa vào tường nhìn Kiều Thanh Thanh làm việc, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?”

Kiều Thanh Thanh trấn định nói “Bác khâu rất tốt, tình hình của Mai Vân đỡ hơn Diệp Phương lúc đó một chút, cháu nắm chắc được bảy phần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận