Thiên Tai Càn Quét

Chương 470: Vô Đề

Chương 470: Vô Đề

"Bây giờ trong đội không có tên này, không có nghĩa là không ở nơi này. Có lẽ trước đây là tay bắn cung, tay bắn cung là trực luân phiên, tháng này ở đây nhưng tháng sau sẽ không còn ở đây nữa. Bây giờ ở nơi nào sao tôi biết được, anh đến văn phòng của người bắn cung hỏi thử đi."

Hỏi thế nào được, ai không biết chủ nhiệm Diệp ở văn phòng bắn cung là người không nể mặt ai cả. Ông ta không nể mặt ai, nếu bị chọc sẽ báo cáo đến thị trưởng La, rất khó chịu.

Không còn cách nào, Lưu Mẫn đành phải đi văn phòng dự án đi cứu vật tư lôi kéo tình cảm lấy được tin tức mới nhất, kết quả bên trong không có tên. Bây giờ căn cứ còn cung cấp vật tư, nhưng xã khu mới không có phần, chỉ có người sống bên ngoài căn cứ mười ngày nửa tháng mới có một lần.

"Vậy thì kì quá, trong căn cứ không có bất động sản hợp pháp, vậy thì phải ở bên ngoài rồi. Ở bên ngoài phải nhận cứu trợ mới đúng, kết quả lại không có trong danh sách." Lưu Mẫn không còn cách nào, Lâm Thành thấp thỏm đi nói với Lâm Minh Dũng tin tức xấu này. Lâm Minh Dũng không tin, sao Kiều Thanh Thanh có thể tự dưng biến mất được, chẳng lẽ chết rồi.

Đúng lúc Lâm Vy Ni về nhà ngoại, cô ta lạnh lùng ngồi trong phòng khách lau móng tay, nghe bọn họ nói chuyện thì sửng sốt hỏi: "Mấy người tìm chị ta làm gì?" Lâm Minh Dũng nghĩ là con gái giở thói ngang ngược: "Tao tìm chị mày có việc." Lâm Vy Ni cười nhạo: "Có việc, ha ha."

Lâm Minh Dũng mất hứng nói: "Không có chuyện gì thì về nhà chồng của mày đi, đi về nhà mẹ đẻ cho ai nhìn sắc mặt hả."

Lâm Vy Ni đứng dậy sập cửa rời đi.

Sau khi đi vài bước cô ta dừng lại, mũi chân xoay bốn mươi lăm độ. Dừng mười mấy giây, Lâm Vy Ni vẫn không xoay người qua chỗ khác.

Cô ta đang do dự, rốt cuộc có nên nói tin tức mình biết về Kiều Thanh Thanh cho ba không.

Sau ngày đó, cô ta giận chó đánh mèo Kiều Thanh Thanh thấy chết không cứu, ước gì cũng khiến đối phương bi thảm như mình. Nhưng khoảnh khắc cô ta người lại, cô ta nhớ đến lời mẹ.

"Vy Ni, đừng quan tâm đến những người khác, ghen ghét và hận thù sẽ chỉ khiến con trở nên xấu xí, con chỉ cần tập trung để mình trở nên xuất sắc là đủ rồi. Có vài người thúc ngựa cả đời cũng không đuổi kịp con, con mới là người thắng cuối cùng."

Nhưng mẹ ơi, con đã rơi vào bụi trần, là kẻ thất bại hoàn toàn, sao con cam tâm nhìn người khác sống tốt hơn con.

Cô ta dựa vào lớp trang điểm đậm để che đi vẻ mệt mỏi, giờ phút này cô không còn vẻ mỉa mai và chế giễu như vừa rồi, trái lại lộ vẻ mờ mịt.

Qua thật lâu sau, Lâm Vy Ni mới nở nụ cười khổ, mày không nghe lời mẹ đi sai từng bước, bây giờ còn không nghe lời bà ấy nữa sao?

Nghĩ như vậy, trong mắt cô ta hiện ra nước mắt. Lần này cô ta nghe lời. Lâm Vy Ni tiếp tục đi lên phía trước, không quay đầu lại nữa.

Trong phòng, Lâm Minh Dũng tức giận tới mức thở hổn hển: "Cháu nhìn xem đứa con gái này đúng là nuôi phí công!"

Lâm Thành cười xòa, đột nhiên cảm giác bụng vô cùng đau đớn, anh ta ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, điều này khiến sắc mặt Lâm Minh Dũng càng thêm khó coi. Không đáng tin cậy, cả đám đều không đáng tin cậy.

Lâm Minh Dũng biết chuyện này không dễ nhìn, vốn định cố gắng giảm bớt dấu vết của mình, sợ bị đối thủ cạnh tranh phát hiện động tĩnh của ông ta. Nhưng bây giờ không có cách nào, chỉ có thể đích thân đi tìm.

Ông ta đi đến đội trị an kia tìm được danh sách đăng ký hộ tịch của Kiều Thanh Thanh ở tòa nhà 20 xã khu Bình An. Biết được nhà đã bán lại thêm hỏi han hàng xóm, Trì Ngọc Tú chỉ biết là Kiều Thanh Thanh đã dọn nhà ra khỏi căn cứ, cụ thể không biết đã đi đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận