Thiên Tai Càn Quét

Chương 485: Vô Đề

Chương 485: Vô Đề

Gió mạnh thổi bụi cát trên mặt đất, làm trời đất loạn thành một mớ hỗn độn. Cho dù hôm nay có ánh mặt trời thì bọn họ cũng chẳng thấy gì cả, cát bụi trên không trung làm cho ánh mặt trời không có cách nào chiếu vào. Những người sống sót nằm sấp trên mặt đất, lấy quần áo bịt kín mũi miệng, tuyệt vọng cầu xin thiên tai mau qua nhanh.

Thiệu Thịnh An tìm được một chiếc xe chỉ còn lại phần đầu, không có lốp xe cũng không còn cửa xe, bề ngoài đã bị rỉ sét gần hết, vừa chạm vào đã phát ra tiếng động đinh tai nhức óc, thò đầu vô nhìn thì thấy ghế ngồi bên trong đã bị tháo rời, nhưng anh vẫn mừng như điên. Mặc dù mặt trước của chiếc xe đã xem như đống đổ nát, nhưng ít nhất khung sườn vẫn còn, so với việc phải ở bên ngoài hứng cát chịu trận thì vẫn đỡ hơn.

Họ hợp lực di chuyển phần đầu xe sang đống đổ nát, dán phần thân xe bị mắc kẹt vào cái lỗ lớn nhất của đống đổ nát, sau đó cố gắng nhặt vài tảng đá và khúc gỗ ở gần đó, ném vào để tăng trọng lượng ở phía trước xe, để tránh gió thổi vào dễ dàng quật ngã chiếc xe, sau đó dùng gỗ bịt kín cửa sổ hai bên hết mức có thể, còn khe hở ở kính chắn gió thì đành bó tay, chỉ có thể sử dụng chăn khẩn cấp để lấp đầy.

“Ba mẹ, hai người vào trước đi.”

Ba Thiệu mẹ Thiệu chen sát vào nhau, nhường chỗ cho con trai ngồi. Sau khi Thiệu Thịnh An đi vào, anh bắt đầu lục lọi ba lô, trong ba lô không có quần áo, nhưng có năm tấm chăn khẩn cấp, những thứ này khi xếp chồng lên nhau không tốn diện tích mà lại rất hữu dụng. Anh mở hai tấm chăn ra, đưa một tấm cho ba Thiệu, bảo ông đè lại mặt bên kia, hai người dùng tay và thân thể đè lên tấm chăn khẩn cấp, miễn cưỡng cản được gió cát bên ngoài tràn vào, ba người mới có thể thở dốc được một lát.

“Lỡ có động đất thì phải làm sao?” Mẹ Thiệu lo lắng nói.

Thiệu Thịnh An an ủi bà: "Động đất tới thì chúng ta chạy, bây giờ nghỉ ngơi trước đi, có sức mới có thể chạy nhanh được. Mẹ, con không thể cử động, mẹ đút cho con ngụm nước với.”

"Được." Mẹ Thiệu tìm được việc làm, giống như đang chấp hành một nhiệm vụ quan trọng, bà vặn nắp chai, dịu dàng đút cho Thiệu Thịnh An uống. Anh uống một ngụm, sau đó nghiêng đầu nói: "Con uống đủ rồi, cho ba uống đi.” "Ba không khát, khi nào khát sẽ tự lấy uống." Ba Thiệu không quay đầu lại. Mẹ Thiệu vặn nắp chai cất đi.

Gió cát vỗ vào chăn khẩn cấp giống như mưa rào tàn phá lá chuối, làm cho người ta cảm thấy hết hồn hết vía.

Đêm nay, ba người ngồi trên đầu xe đều không ngủ được, họ thức đến rạng sáng. Sau khi trời sáng tình hình cũng không chuyển biến tốt, cả ngày bọn họ đều trốn ở đầu xe, buồn bực đến đầu óc choáng váng.

Đến giữa trưa, gió đạt tới cấp độ mạnh nhất, Thiệu Thịnh An phát hiện chăn khẩn cấp đã xuất hiện vết nứt, trong lòng trĩu nặng. Số lượng chăn khẩn cấp có hạn, chỉ đủ để giữ ấm, nếu không có nó thì ban đêm sẽ phải chịu lạnh đổ bệnh, nhưng bọn họ không thể chịu đựng được sự hao mòn như vậy, đặc biệt là trong trường hợp không biết bão cát sẽ kéo dài đến bao giờ.

"Ba mẹ, đeo mặt nạ lên, chúng ta phải lấy chăn khẩn cấp xuống, mẹ, mẹ ngồi đưa lưng về phía kính chắn gió đi. Ba, ba đếm 1, 2, 3 rồi chúng ta cùng nhau lấy chăn khẩn cấp xuống."

Mẹ Thiệu vội vàng đeo mặt nạ cho bọn họ, sau đó cả người kề sát vào Thiệu Thịnh An.

“3, 2, 1!”

Chăn khẩn cấp đồng thời được rút ra, cát bụi trong nháy mắt tràn vào, Thiệu Thịnh An thuận thế khoác chăn khẩn cấp lên người, nghiêng người đưa lưng về phía cửa sổ, đang lúc anh vừa định đứng lên chắn gió cát ập vào, không ngờ một đôi tay dùng sức ôm lấy anh, ép anh lọt vào một vòng tay ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận