Thiên Tai Càn Quét

Chương 179: Vô Đề

Chương 179: Vô Đề

Em họ Vương Gia Nhạc bị bệnh, chỉ ngắn ngủi trong nửa ngày đã hôn mê bất tỉnh, bà Vương lớn tuổi nhất cũng có triệu chứng chóng mặt buồn nôn.

Trong 802, người nhà họ Trịnh cũng không thể vui nổi, Trịnh Thiết Huy đột nhiên bị sốt vào ban đêm, rất nhanh đã nôn ra đầy giường.

“Đừng sợ.” Tố chất tâm lý của ông ta rất mạnh, lúc ông ta ở nơi trú ẩn đã thấy qua người khác nôn mửa, ngắn ngủi hai ngày sẽ bắt đầu hộc máu, chết ngay lập tức. Nhưng ông ta tin chắc rằng mình không sao, những người đó đã ngâm mình trong nước bẩn, cũng uống qua nước bẩn, ông ta không uống, một giọt cũng không uống vào miệng, ông ta sẽ không chết.

“Đưa thuốc cho tôi.” Ông ta nói với bà Trịnh về nơi giấu thuốc. Ông ta có thuốc kháng sinh, ông ta có thuốc hạ sốt, mạng của ông ta sẽ không tuyệt.

Bà Trịnh vẫn khóc, Trịnh Thiết Huy trừng mắt nhìn về phía Trịnh Lương Dĩnh, không cách nào hình dung được ánh mắt của ông ta vào giờ khắc này, Trịnh Lương Dĩnh chưa bao giờ cảm thấy ba mình xa lạ như vậy, cô ta gần như là lắp bắp đáp lại: “Con, con đi lấy, con đi, đi lấy.”

Sự tuyệt vọng lan rộng khắp nơi. Một đêm nọ, trong giấc ngủ của Kiều Thanh Thanh nghe thấy tiếng nước, lúc đứng dậy phát hiện một thi thể trôi qua trước ban công, thi thể ngâm mình cả đêm còn mặt hướng xuống, không nhận ra là ai, nhưng Kiều Thanh Thanh biết, đây là do một gia đình nào đó trong một tòa nhà trong tiểu khu vứt xuống.

Nhà của Kiều Thanh Thanh hầu hết thời gian đều đóng kín cửa ra vào và cửa sổ, ngay từ đầu, Kiều Tụng Chi cảm thấy rất buồn chán, bà ấy ngửi mùi nước khử trùng trong nhà cảm thấy ăn cơm không được ngon, uống chút thuốc do Kiều Thanh Thanh kê mới ổn định lại.

“Có quá nhiều gián, khi ngủ vào ban đêm thường nghe thấy tiếng chúng cào lưới chống muỗi.”

“Còn có đỉa, dính dính, âm thanh lúc leo lên thủy tinh, kít kít chít chít, mẹ nghe xong mà nổi da gà.”

“Trong nhà thật sự bí bách, nhưng mở cửa sổ lại quá hôi.”

Bên ngoài có hôi thối đến đâu thì mỗi tối Kiều Thanh Thanh đều mở cửa sổ hai tiếng đồng hồ, để không khí trong nhà và ngoài trời đối lưu, sau đó lại đóng cửa sổ lại rồi mở điều hòa. Trong không gian có đủ cồn khử trùng, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên ra, Kiều Thanh Thanh chưa bao giờ khử trùng cửa ra vào và cửa sổ trong nhà.

Cô cũng không muốn để cho người nhà và bản thân ở trong nhà kính, vào lúc này, sống quá mức tinh tế cũng không phải là một chuyện tốt. Hít thở chút không khí bên ngoài có chứa vi khuẩn, để cơ thể từ từ thích nghi là một bước đi khôn ngoan.

Ngày thứ mười nóng lên, Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu lần lượt cảm thấy không khỏe, hai mẹ khi ăn thịt đều không thấy ngon, sau đó có cảm giác buồn nôn.

“Có phải mẹ cũng bị bệnh hay không?” Kiều Tụng Chi kéo Kiều Thanh Thanh với vẻ mặt không nỡ, mẹ Thiệu bên kia cũng kéo tay hai đứa nhỏ, dặn dò hậu sự trong nước mắt.

“Mẹ, mẹ có thể chống đỡ được, chống đỡ qua là có thể sống, có thể luôn luôn làm bạn với con.” Kiều Thanh Thanh đỏ mắt: “Mẹ nỡ bỏ con đi sao?”

“Mẹ không nỡ, Thanh Thanh của mẹ à, từ khi con còn nhỏ mẹ đã ôm con vào trong lòng, mẹ không bỏ được nhất chính là con.”

Hô hấp của Kiều Thanh Thanh chậm lại, dỗ dành mẹ: “Mẹ phải tin con, trước kia con cũng từng như vậy, cuối cùng vẫn sống sót mà không cần dùng thuốc, rất nhiều người đều phải trải qua, vượt qua là có thể thích ứng với hoàn cảnh mới, thân thể con người rất kiên cường, không dễ dàng bị đánh bại như vậy.”

Cô có thuốc, nhưng cô không cho mẹ và mẹ chồng cô uống ngay.

Nếu như hai mẹ có thể tự mình vượt qua, thân thể sẽ càng thêm khỏe mạnh, đối mặt với người mình yêu quý, Kiều Thanh Thanh dù có cẩn thận thế nào cũng không quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận