Thiên Tai Càn Quét

Chương 122: Vô Đề

Chương 122: Vô Đề

"Nhưng mẹ tôi vẫn còn."

Kiều Thanh Thanh quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia đã đỏ bừng, đang ngượng ngùng khua tay múa chân nói gì đó với nhân viên.

Cô kéo kéo Thiệu Thịnh An: "Chờ một chút."

Rất nhanh, người đàn ông đã nhận lấy vật tư và rời khỏi hàng ngũ nhưng anh ta không rời đi, đứng ở một bên nhìn ngang nhìn dọc. Một cặp vợ chồng trẻ nhận vật tư đi ra, anh ta vội vàng tiến tới, khua tay múa chân, lấy xúc xích ra. Người nam thanh niên lắc đầu, kéo vợ mình rời đi.

“Tôi đổi với anh.” Kiều Thanh Thanh đi tới.

Người đàn ông kinh ngạc quay đầu lại, Kiều Thanh Thanh nhìn thấy khuôn mặt anh ta ở khoảng cách gần, ước chừng người này khoảng ba mươi tuổi.

"Em gái, cô thực sự đổi cho tôi sao?”

"Tôi đổi với anh.”

Người đàn ông có chút vui mừng vừa có chút ngượng ngùng, dù sao mình cũng là đàn ông lớn tướng rồi, cùng một phụ nữ trẻ tuổi nói về băng vệ sinh gì đó, thật là xấu hổ: “Cảm ơn, cảm ơn, tôi đổi chân giò hun khói với cô nhé, chân giò hun khói rất ngon lại bổ dưỡng.”

Kiều Thanh Thanh gật đầu: "Trong nhà tôi có, gói này đổi rẻ cho anh một chút, tôi không thích ăn chân giò hun khói, anh đưa cho tôi một gói mỳ ăn liền là được.”

“Một gói?”

Thấy Kiều Thanh Thanh gật đầu, người đàn ông rất kinh ngạc, quan sát sắc mặt của Kiều Thanh Thanh, thấy cô thật lòng thật dạ, hiểu được đây là lòng hảo tâm của cô, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn cô, em gái.”

Đổi xong, anh ta nhét đồ vào trong áo, vác vật tư đi với khuôn mặt đỏ bừng.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

Thiệu Thịnh An nhặt vụn giấy bị gió thổi dính trên mũ cô, đôi mắt hơi cong: “Đi thôi.”

Trên đường trở về, bọn họ lại gặp phải một số rắc rối. Ở một góc, ba người đàn ông vây đến, thái độ của Thiệu Thịnh An đột nhiên thay đổi, theo bản năng che chắn Kiều Thanh Thanh ở phía sau người.

“Bỏ đồ xuống, cút đi theo phía bên kia.” Người đàn ông dẫn đầu gõ gõ ống thép trong tay, trong đôi mắt lộ ra ngoài duy nhất kia mang theo vẻ hung ác.

Hai người còn lại từ từ áp sát hai người Kiều Thanh Thanh, đánh bọc sườn bọn họ, trong tay cũng cầm dao gọt dưa hấu và gậy sắt.

Thiệu Thịnh An siết chặt tay Kiều Thanh Thanh, sau đó lớn tiếng đồng ý: “Được, chúng tôi bỏ xuống.”

Kiều Thanh Thanh làm theo động tác của Thiệu Thịnh An, cởi chiếc ba lô trên lưng rồi cẩn thật đặt xuống đất.

Vũ khí trong tay ba người kia đều có chút hạ xuống, rõ ràng đã buông bỏ cảnh giác, cảm thấy hai vợ chồng bọn họ không giở được thủ đoạn gì. Thiệu Thịnh An nắm lấy tay Kiều Thanh Thanh đi về phía đường mà bọn họ nhường ra, Kiều Thanh Thanh cúi mắt, nhìn tay mình và tay Thiệu Thịnh An đang nắm chặt lấy nhau.

Cô khẽ thở ra rồi ngoan ngoãn đi theo anh.

Gió lạnh thổi tới, cô không chịu được mà chớp mắt cho đỡ ngứa, hàng lông mi dài cong vút khẽ rung, mặc dù che mặt nhưng khi đi ngang qua bọn cướp, người đàn ông kia tùy ý liếc nhìn một cái, con mắt lập tức trợn tròn.

“Lão đại.” Người đàn ông kia hưng phấn làm ra cử chỉ với người cầm đầu: “Là một phụ nữ xinh đẹp.”

Thiệu Thịnh An nghe thấy vậy, nắm chặt tay của Kiều Thanh Thanh và rời đi với tốc độ nhanh hơn.

Người cầm đầu xua tay: "Gái đẹp có thể ăn hay có thể dùng?”

"Lão đại, em chưa có vợ, các anh đều có vợ rồi nhưng em không có.”

Người cầm đầu không kiên nhẫn nữa: “Mày tám đời chưa từng thấy phụ nữ sao, được rồi, được rồi, này, người phía trước dừng lại, có chuyện muốn nói với các người.”

Thiệu Thịnh An tức đến mức hai mắt xuất hiện tia máu, anh làm sao có thể đồng ý dừng lại, ngược lại còn bước đi nhanh hơn.

Ba người phía sau đuổi theo, bọn họ đi giày trượt băng dưới chân nên rất nhanh đã đuổi kịp hai người.

“Em đi giày vào chạy trước đi.” Thiệu Thịnh An nói với Kiều Thanh Thanh, rút cây gậy bóng chày phòng thân bên hông ra, xoay người xông về phía bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận