Thiên Tai Càn Quét

Chương 63: Vô Đề

Chương 63: Vô Đề

"Không phải có một tiểu khu mới ở biệt thự bốn mùa vẫn chưa được hoàn thành sao?"

Hồ Nhất Hàng lau nước mưa trên mặt nói: "Vâng, phòng tập thể dục và thư viện đã đầy người rồi, biệt thự bốn mùa cũng được trưng dụng làm nơi cư trú tạm thời. Mặc dù nó vẫn chưa được hoàn thành, nhưng vẫn có thể che mưa chắn gió. Ở đó toàn nhà cao tầng, có thể ở được rất nhiều người. Chị có muốn đến cùng không, bọn em sẽ đưa người qua.”

Người dân bắt đầu bàn tán và quyết định đi khỏi lầu 4 và lầu 5.

Hồ Nhất Hàng và những người khác đã bận rộn cả ngày, khi không có đủ chỗ ngồi, Kiều Thanh Thanh đã tặng hai chiếc thuyền bè cho đội cứu hỏa để chứa hành lý của họ. Hồ Nhất Hàng cảm ơn cô và tính sắp xếp thời gian để gửi lại cho cô.

"Không cần gửi lại, mấy người cứ dùng đi, trong nhà tôi vẫn còn."

Hai ngày sau, Kiều Thanh Thanh thuê hai phòng trên tầng tám của tòa nhà bên cạnh. Liên lạc không tiện, đối phương cũng không thông báo cho cô, ban đêm cô thấy trong căn phòng ở tầng tám đối diện có ánh nến, hôm sau hỏi mới biết.

Chủ hộ cũng khách khí, nói muốn bồi thường hợp đồng cho Kiều Thanh Thanh nhưng người họ hàng của nhà còn lại chính là một tên lưu manh, nói dù sao cũng đã cho hắn mượn để ở tạm, còn bắt cô tự đi tìm chủ hộ. Ngay cả cách thức liên lạc cũng không có, tìm kiểu gì đây?

Kiều Thanh Thanh không quan tâm, nhận tiền bồi thường từ một trong hai người rồi rời đi. Thiệu Thịnh An còn muốn an ủi nhưng cô lắc đầu: "Cậu bọn họ không đến, người thân tích của chủ hộ bên kia cũng không có ai đến, em đã biết hai căn hộ này sớm đã cho thuê rồi."

Khi tận thế, ngay cả nhà riêng của bạn cũng có nguy cơ bị người ngoài chiếm đoạt chứ đừng nói đến nhà thuê.

Trong những ngày cuối cùng, thứ mạnh nhất chính là vũ lực, chỉ có vũ lực mới có thể bảo vệ bản thân, gia đình, nhà của mình.

Số tiền bồi thường thiệt hại Kiều Thanh Thanh bỏ ra để mua đồ trong siêu thị Phúc Nhuận, sau đó họ không ra ngoài nữa, những người khác thường ra ngoài mua đồ, lần nào cũng phàn nàn giá cả lại tăng.

"Chính phủ không quản sao?"

"Có chỗ để mua đã là tốt lắm rồi, biết bao siêu thị đã đóng cửa, chỉ có Phúc Nhuận vẫn còn mở cửa thôi.”

"Có thấy cảnh sát bên kia đều mang theo súng, thật đúng là có kẻ giết người sao.”

Kiều Thanh Thanh nhìn mực nước càng ngày càng cao nhưng tâm cô không hề mảy may gợn sóng.

Mực nước ngày càng cao, cuối cùng siêu thị Phúc Nhuận cũng đóng cửa, Trịnh Thiết Huy đưa tay lau mặt nói với hàng xóm tin tức mới nhất: "Người ta nói rằng các kênh mua hàng đều bị hỏng rồi."

Hàng xóm kêu lên: "Vậy thì phải làm sao đây? Mấy ngày trước thì bắt đầu hạn chế mua hàng, bây giờ thì hay rồi, muốn mua cũng không được vậy chúng ta phải chờ chết đói sao?"

Một số người không tin nên đã mượn một chiếc thuyền bè từ nhà Kiều Thanh Thanh, khi trở về ướt sũng cũng chỉ đành chấp nhận sự thật.

"Thật sự không còn bán nữa rồi, biết bao người cứ mãi ở lì ở cửa không chịu đi chứ.”

Nơi mua sắm duy nhất bị đóng cửa khiến người dân xung quanh hoang mang, bất an mỗi ngày mực nước ngày càng cao. May thay, hầu hết các gia đình đều đã chuẩn bị đồ dự trữ trong khi mực nước đang dần lên để họ có thể mang theo trong thời gian ngắn.

Tuy nhiên, công việc và học tập bị trì trệ, cả xã hội như bị “niêm phong” trong cơn mưa nặng hạt, họ ngày càng trở nên hoang mang, bế tắc.

Gia đình Kiều Thanh Thanh đã làm bánh bao hấp, bánh kếp và sủi cảo tại nhà, đồng thời tiếp tục dự trữ đồ ăn, thực phẩm.

"Em đọc hướng dẫn sử dụng, định pha một ít trà gừng và trà sữa để dự trữ, anh muốn uống gì, chúng ta cùng nhau làm.” Kiều Thanh Thanh mỗi ngày đều tràn đầy nhiệt huyết như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận