Thiên Tai Càn Quét

Chương 95: Vô Đề

Chương 95: Vô Đề

"Hay là sau khi về hai người cho tôi mượn lại thuyền xung kích nhé, tôi lấy củ sen đổi với hai người" Thiệu Thịnh An đồng ý, lúc này anh ấy mới vui vẻ lên thuyền.

Sau khi trở về tiểu khu, Vương Gia Nhạc bảo người nhà mang củ sen về nhà, rồi dẫn theo em rể và em họ của anh ấy xuất phát lần nữa.

Đợi đến khi trời tối, mấy hộ gia đình bọn họ mới trở về.

Những người ở tòa nhà khác nhìn thấy, một số thì đứng ở ban công chào hỏi, một số trực tiếp chèo xuồng đến hỏi chỗ củ sen này làm sao mà có được. Trịnh Thiết Huy đã chiếm được lợi trước nên lúc này cũng rất vui vẻ hào phóng, chỉ cho hàng xóm nơi nhặt củ sen, còn tốt bụng nhắc nhở: "Ở đó đông người cực kỳ, ngày mai nhất định sẽ còn đông hơn, mọi người muốn đi thì phải kết bạn với nhau, nếu không sẽ bị người ta ăn hiếp đấy.”

Ba Thiệu xuống giúp mang đồ, nói cơm tối đã làm xong, bảo cho bọn họ ăn đơn giản một chút lót dạ đã rồi hãy đi tắm rửa. Ông không cẩn thận nói hơi lớn tiếng một chút, Trịnh Thiết Huy vẫn chưa đóng cửa hâm mộ lên tiếng thăm dò: "Tiểu Thiệu à, xem ra nhà các cậu vẫn còn dư dả kha khá nước đấy nhỉ, vẫn còn nước để tắm rửa cơ mà. Tôi nghe nói mấy tháng trước nhà cậu đúng lúc sửa bể nước, còn lắp thêm mấy cái nữa, số cũng may thật đấy, hiện giờ bên ngoài có rất nhiều người đến nước để mà uống cũng không có, nhà các cậu thế mà còn có nước để tắm rửa, thật khiến người ta hâm mộ."

Kiều Thanh Thanh vừa định mở miệng, Thiệu Thịnh An đã đáp trả lại: "Nước bên ngoài nhiều lắm, chú Trịnh cần có thể tự mình đi xách về".

Trịnh Thiết Huy cười ha hả: "Nước bên ngoài sao mà có thể dùng được, toàn là mùi hôi, chẳng lẽ nhà cậu dùng nước đọng dưới lầu sao?"

"Lúc trước trời mưa nhiều như vậy, nhà chú Trịnh chẳng lẽ không hứng nước."

"Ha ha, đương nhiên là có hứng rồi, nhưng mà cũng không xa xỉ đến mức mang ra tắm rửa được."

Thiệu Thịnh An mỉm cười: "Nhà cháu tự chế thiết bị lọc, chẳng phải thuyền vật tư cũng cấp phát viên sủi làm sạch nước đấy thôi, cách mấy ngày cũng có thể tích góp một ít nước để tắm rửa mà. Cháu nhớ rõ nhà chú Trịnh mấy ngày nay lấy không ít nước lũ từ bên ngoài mang vào, vượt xa lượng nước mà viên sủi làm sạch nước của thuyền vật tư phát có thể lọc được, thiết nghĩ chú Trịnh bây giờ cũng coi như nửa công chức, quan hệ của chú nhà bình thường như bọn cháu sao có thể bì được, bọn cháu còn đang âm thầm ngưỡng mộ chú ấy chứ, chẳng lẽ nhà chú thế mà không có đủ nước để tắm rửa á?" Trịnh Thiết Huy cảm thấy chàng trai trẻ tuổi bên cạnh này nói chuyện cứ quái gở kiểu gì, ông cũng chỉ tiện tay gài vài câu mà thôi, gài người ta không thành còn chưa tính, ngược lại còn bị châm biếm là mình tham ô thế là làm sao? Ông cười ha ha vài câu, nói nước mang về là để tưới rau ông trồng các thứ, nói xong liền đi vào nhà đóng cửa.

"Làm sao vậy?" Ba Thiệu đi ra hỏi.

"Không có gì, nói vài câu với hàng xóm thôi ạ."

"Vậy thì vào nhà đi, để ba xách đồ cho."

Củ sen được Kiều Tụng Chi đem đi ngâm trong một cái chậu lớn, nói là ngâm qua một đêm sẽ sạch sẽ hơn.

Ngày hôm sau, Kiều Thanh Thanh lấy một củ sen gọt vỏ cắt thành miếng nhỏ rồi đem đi hầm canh sườn. Dùng nồi áp suất hầm nhỏ lửa suốt một buổi sáng, hương thơm tràn ngập khắp nơi.

"Mùi thơm quá đi mất, hàng xóm chắc cũng làm củ sen ăn rồi, nước dưới lầu toàn là vỏ củ sen." Mẹ Thiệu nói xong thì nhìn về phía phòng bếp bằng ánh mắt trông đợi.

"Người ta thường nói đồ sau lũ lụt không thể ăn, ba vẫn thấy hơi lo." Ba Thiệu nhíu mày.

"Nước chưa thể một sớm một chiều mà rút ngay được, chỉ sợ sau này chúng ta vẫn phải sinh sống trong môi trường như thế này dài dài, ẩm ướt, vi khuẩn sinh sôi, thể chất của chúng ta bắt buộc phải thích ứng với hoàn cảnh thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận