Thiên Tai Càn Quét

Chương 126: Vô Đề

Chương 126: Vô Đề

Người phụ nữ tỉnh lại lúc đèn sáng lên, cô sột soạt thu dọn đồ đạc sau đó ra ngoài. Lúc ra ngoài cô vẫn trang bị đầy đủ, chỉ lộ ra hai con mắt. Người đi đường không ít, mọi người đều yên lặng đi trên đường, rất ít nói chuyện. Lúc đi đến dưới chiếc đèn đường, người phụ nữ dừng lại xem đèn đường, ánh mắt tê dại.

Thiệu Thịnh An cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của cô. Vào thời khắc này khi nhìn thấy rõ, anh cảm nhận được một sự đau đớn như đâm vào tim.

Đó là một khuôn mặt đầy vết sẹo, những vết sẹo đều đã cũ, giống như những con rết đang bám trên má, trên trán. Người phụ nữ ngây người nhìn ngọn đèn một lúc, cho đến khi cảm thấy mắt mình có chút hoa mới thu hồi lại tầm mắt, sững sờ cúi đầu nhìn chiếc bóng dưới chân một lúc rồi cô mới tiếp tục đi về phía trước.

"Thanh Thanh!" Thiệu Thịnh An hét lớn, đưa tay về phía cô.

Rõ ràng là không phát ra âm thanh, nhưng Kiều Thanh Thanh lại dừng bước và quay đầu lại với vẻ vui mừng ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh, sự vui mừng trên khuôn mặt cô đều hoàn toàn biến mất, trở lại vẻ lạnh lùng, cô lẩm bẩm ‘Lại nghe lầm rồi’, sau đó xoay đầu tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước.

"Thanh Thanh!" Thiệu Thịnh An đuổi theo, Kiều Thanh Thanh phía trước càng lúc càng xa, bóng tối bao trùm lấy anh, anh cảm nhận được sự tuyệt vọng chưa từng có.

Trong phòng, Kiều Thanh Thanh bị Thiệu Thịnh An nói mớ đánh thức, cô không dám đánh thức anh, nhìn thấy trong miệng anh kêu lên ‘Thanh Thanh’, cô liền biết Thiệu Thịnh An nằm mơ thấy cô.

Rốt cuộc là mơ thấy gì rồi, sao lại gào thét thương tâm đến vậy?

Thiệu Thịnh An vùng vẫy tỉnh dậy, cảm nhận được cơ thể ấm áp trong lòng mình, anh thở gấp, chạm vào khuôn mặt của Kiều Thanh Thanh với bàn tay run rẩy.

"Thanh Thanh."

"Là em, anh gặp ác mộng sao?"

Anh thở phào một hơi dài, ôm chặt lấy cô. Sức lực của anh quá mạnh, Kiều Thanh Thanh không thoải mái cho lắm, nhưng cô không nói ra, ngược lại cũng ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh.

“Anh gặp ác mộng.” Thiệu Thịnh An nhẹ giọng nói: “Mơ thấy em đi trong bóng tối, còn mơ thấy trên mặt em có vết sẹo.” Lời nói vừa dứt, anh cảm thấy người trong lòng run lên một cái, cơ thể cứng đờ.

“Là mơ sao?” Anh hỏi.

Kiều Thanh Thanh nói: "Sao không phải là mơ chứ, là mơ đấy, anh đừng sợ.”

"Anh không sợ, anh chỉ rất đau lòng.”

“Vậy anh đừng đau lòng, chỉ là mơ thôi, anh sờ xem, hiện tại em không phải đang ổn sao?” Cô kéo lấy tay Thiệu Thịnh An đến trước mặt mình. Thiệu Thịnh An khẽ chạm vào hai lần, sau đó tiếp tục ôm cô: “Ngủ đi.”

Hai vợ chồng không nói chuyện nữa, hình như đều đã ngủ, nhưng Kiều Thanh Thanh biết Thiệu Thịnh An không ngủ được, không biết đã trôi qua bao lâu rồi, khi cô buồn ngủ mơ màng, cô vẫn cảm nhận được có một đôi tay ấm áp dịu dàng xoa nhẹ lên mặt cô như chuồn chuồn chạm vào mặt nước. Sau đó cô chìm vào giấc ngủ, mơ thấy chuyện của kiếp trước.

Khi đó, cô sống rất khổ sở, thiếu ăn thiếu mặc khiến cô rất tiều tụy, nhưng dù tiều tụy đến đâu thì phần nền của cô vẫn còn đó. Trên đường lánh nạn, cô vẫn được coi là một người phụ nữ ‘đẹp’. Vì để tự bảo vệ mình, thủ đoạn của cô càng ngày càng tàn nhẫn, gặp phải người bắt nạt mình, cô sẽ không dừng lại cho đến khi nhìn thấy máu, điệu bộ muốn cùng người khác cùng đến chỗ chết khiến đàn ông trong nhóm người lưu lạc thu móng vuốt lại. Trong một lần đánh nhau nào đó, mặt cô đã bị rạch thương, không được điều trị và thiếu thuốc men khiến trên mặt cô để lại sẹo, cô mặc kệ đâm lao thì theo lao, rạch hết khuôn mặt của mình.

Nhưng có một số tên cặn bã không nhìn mặt, sau khi tiến vào căn cứ của người sống sót, bóng đêm vĩnh cửu kéo đến, phần lớn thời gian trong căn cứ đều tối tăm, kẻ xấu càng không để ý đến vết sẹo trên gương mặt cô, chỉ cần phỏng đoán là một người phụ nữ thì trong bóng tối luôn có một bàn tay đen giơ ra túm lấy cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận