Thiên Tai Càn Quét

Chương 369: Vô Đề

Chương 369: Vô Đề

"Mưa dừng thật rồi Thanh Thanh." Mẹ Thiệu kéo màn cửa sổ ra, hưng phấn reo hò.

Rất nhiều tiếng hoan hô từ các tòa nhà vang lên, nhiều người đi ra khỏi tòa nhà lại thét chói tai nhảy trở về. Bàn ghế trong tòa nhà bị hủy hoàn toàn.

Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Kiều Thanh Thanh nói với mẹ Thiệu:

"Mẹ, ngủ tiếp đi, buổi sáng chúng ta hẳn đi. Bây giờ trời tối quá, nếu như bị ai đụng ngã thì phiền phức to. Hơn nữa có thể lúc này mái hiên còn đọng nước."

Thiệu Thịnh An và Kiều Thanh Thanh nói giống nhau, ngày hôm sau trời vừa sáng, hai bên xuất phát cùng lúc. Thiệu Thịnh An đỡ Kiều Tụng Chi, hai người chậm rãi đi về phía trước. Ba người bên phía Kiều Thanh Thanh cũng xuống lầu, cô nhìn thấy phía lão Nhạc giữ mấy người lại. Lão Nhạc cắm súng vào vỏ súng, quay đầu nhìn thấy mấy người Kiều Thanh Thanh thì gật đầu ra hiệu với cô.

Thiệu Thịnh Phi giữ hai chiếc xe đạp, đồ hàng len hàng hoa chia ra cất vào ba chiếc túi đeo trên lưng. Bọn họ vững vàng bước về phía xã khu Bình An.

Trên đường, bọn họ gặp rất nhiều cảnh tượng đáng sợ, những người chết vì mưa axit kia đã không còn nhìn ra hình người, chỉ có thể nói là một khối đen co quắp lại, thịt và xương cốt hòa lẫn với nhau. Ban đầu, mẹ Thiệu vốn không nhận ra đó là thứ gì, nhưng trên đường nhìn thấy quá nhiều, bà cũng hiểu ra đó là gì. Lúc quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy máu trong người trở nên lạnh lẽo.

"Mẹ, cẩn thận ngã đấy." Kiều Thanh Thanh vững vàng đỡ bà.

Trong cổ họng mẹ Thiệu nghẹn ngào, há to miệng nhưng không nói ra lời, nước mắt sợ hãi và bị thương đầy tràn hốc mắt. Bà không quen những người kia, nhưng khi nhìn thấy thi thể bọn họ thì bà đau lòng vì cảnh bọn họ gặp phải. Nếu như, nếu như ngày đó bọn họ không kịp chạy vào tòa nhà thì có phải sẽ thê thảm như những người kia không.

Thiệu Thịnh Phi không nhận ra, khó hiểu hỏi: "Đó là cái gì thế?"

Kiều Thanh Thanh lừa hắn: "Đó là hành lý của những người vội về nhà bị rơi xuống đấy."

"À, vậy bọn họ về nhà chưa?"

Kiều Thanh Thanh gật đầu: "Về rồi, đã về nhà rồi." Cho nên tất cả mọi sự đau đớn và cực khổ đều ở trên thể xác, sau này bọn họ không cần phải chịu khổ nữa.

Thiệu Thịnh Phi vui vẻ thay cho bọn họ: "Vậy chúng ta cũng trở về nhà mình thôi."

Mẹ Thiệu nghiêng đầu, rơi nước mắt.

Sau khi mưa tạnh, Lục Bình vội vàng về nhà, ba Thiệu mang giày cao mình tự làm, lo lắng bất an đứng ở cổng xã khu, nghểnh cổ nhìn xung quanh.

Rất nhiều cư dân ề nhà, bọn họ và người nhà ôm nhau khóc lên, bày tỏ sự sợ hãi và vui vẻ khi sống sót sau tai họa. Nhìn bọn họ, ba Thiệu càng trở nên sốt ruột, cuối cùng người quen đã xuất hiện trong tầm mắt.

Ánh mắt ông tỏa sáng: "Thịnh An, Thịnh An, bà thông gia, bà thông gia."

"Ba, chúng con về rồi."

Kiều Tụng Chi nằm trên lưng Thiệu Thịnh An ngẩng đầu phất tay với ông.

Sau khi đưa Kiều Tụng Chi về nhà, Thiệu Thịnh An và ba Thiệu đi về phía chợ. Hai người họ đi từng bước, trong lòng Thiệu Thịnh An vừa chờ mong lại lo lắng.

Đến khi gặp nhóm người Kiều Thanh Thanh, hai bên đều rơi nước mắt.

"Em trai, ba, mẹ, em gái, mọi người nhìn kìa, đó là em trai và ba."

"Thịnh An, Thanh Thanh, con thấy không, đó là Thịnh An, ôi, ông nó."

"Bà nó, ha ha, tôi và Thịnh An đến đón mọi người, Thanh Thanh, mẹ con đang ở trên lầu đó, ba và Thịnh An đi đón mọi người."

Gặp lại người thân sao có thể đứng yên một chỗ được.

Cho dù lúc này dưới đất là dao cũng không ngăn được bọn họ đến gần nhau.

Kiều Thanh Thanh vẫy Thiệu Thịnh An, cười tươi như hoa.

Sau tận thế, cả nhà xa nhau khoảng thời gian rất dài cuối cùng cũng kết thúc.

Cuối cùng hai bên tụ họp, Thiệu Thịnh An nhận ba lô của Kiều Thanh Thanh vả mẹ Thiệu, một tay ba Thiệu cầm lấy hai chiếc xe đạp trên tay, vui vẻ sờ đầu con cả, đổi lấy nụ cười ngây ngô của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận