Thiên Tai Càn Quét

Chương 658: Vô Đề

Chương 658: Vô Đề

Đây có lẽ là niềm vui trong đau khổ.

Ngày hôm sau, giá đỗ xanh mọc ra, Kiều Thanh Thanh làm một món giá đỗ trộn mì lạnh, nấu canh thịt giá đỗ. Vừa mới ăn no xong đã đến chỗ xa một chút rửa bát đũa, Kiều Thanh Thanh bỗng nhiên cảm giác được dưới thân lắc lư, loại lắc lư này quá quen thuộc, cô cho rằng biển cả sẽ lại một lần nữa phát cuồng, vội vàng thu dọn bát tùy tiện ném vào trong cửa không gian.

"Đi thôi, chúng ta trở về." Thiệu Thịnh An đang ở bên cạnh vớt con tôm mới câu lên được, thấy thế lập tức nắm lấy mái chèo.

Hai vợ chồng nhanh chóng trở về doanh trại, cả nhà vội vàng thu dọn đồ dùng sinh hoạt vụn vặt, sau đó dùng dây thừng trói người và thuyền lại. Kiều Thanh Thanh sợ sau khi chèo thuyền kayak bị rò rỉ sẽ gặp nguy hiểm, lần trước là không kịp chuẩn bị, lúc này bên cạnh cũng không có người ngoài, cô trực tiếp lấy áo phao, phao cứu sinh trong cửa không gian ra, mỗi người đều mặc vào.

Sau một lượt chuẩn bị vội vàng có trật tự, mọi người khẩn trương chờ đợi, không nghĩ tới mặt nước vẫn lay động như vậy, động tĩnh kịch liệt hơn căn bản không xuất hiện.

Thuyền kayak của họ lắc lư theo sóng nước, lắc lư từ ban ngày đến ban đêm, từ ban đêm đến bình minh, lắc lư thẳng đến khi mọi người buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài.

Một ngày một đêm, nước biển vẫn lắc lư không dứt, giống như có một đứa trẻ nghịch ngợm đang chơi với nước trong chậu rửa mặt, chúng chính là những con vịt con đồ chơi được chơi đùa trong chậu rửa mặt.

"Xem ra lần này không nguy hiểm như vậy, ôi chao quá tốt quá." Ba Thiệu vui vẻ nói.

Kiều Thanh Thanh quyết định xuống nước xem: "Có thể là dưới nước có gì đó thay đổi." Cô có một ý tưởng, và ngay sau khi ý tưởng xuất hiện trong đầu, cô sẽ không thể ngồi yên nữa.

Đầu cô vẫn bị thương, mắt cũng có chút không tốt, lần trước xuống xem cá voi cũng thôi đi, làm sao có thể lặn xuống tìm hiểu, Thiệu Thịnh An không đồng ý: "Giao cho anh, để anh đi đi."

Vết thương trên trán Thiệu Thịnh Phi đã kết vẩy, hắn đã ngồi không yên nữa, đề nghị đi cùng em trai.

"Vậy thì đi cùng đi, hai anh em cũng chăm sóc được cho nhau." Ông Thiệu nói.

Hai người đeo thiết bị lặn xuống nước.

Bơi xuống hơn hai mươi mét, Thiệu Thịnh An lập tức kéo Thiệu Thịnh Phi ra hiệu cho hắn không cần đi xuống nữa.

Hai người ra khỏi nước, Thiệu Thịnh An tháo khẩu trang hô hấp xuống, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Kiều Thanh Thanh, anh cười nói: "Không có chuyện gì cả, rất thuận lợi, nhưng phía dưới không nhìn thấy có gì hết.”

"Lên trước đi, đưa tay cho em."

Trong những ngày tiếp theo, họ dần dần quen với môi trường sống mới và trở lại cuộc sống bình thường trong nhịp điệu đung đưa của nước biển.

Mặc dù tạm thời không tìm được bằng chứng, nhưng Kiều Thanh Thanh tin rằng chắc chắn sẽ có điều gì đó đang thay đổi.

Sáu ngày sau, Thiệu Thịnh An lại xuống nước, lúc này đây anh nhìn thấy đất liền.

Không phải là mảnh đất nhỏ gồ ghề mà anh gặp mấy ngày trước, là một mảnh đất lớn nhấp nhô, giống như một ngọn núi hơn. Anh đã bị sốc và vô cùng nóng lòng háo hức muốn ra khỏi nước rồi thông báo tin này đến mọi người.

"Thịnh An cho anh cái này, anh chụp vài bức ảnh lên để mọi người xem thử đi." Kiều Thanh Thanh bỏ máy ảnh vào túi chống thấm nước đưa cho Thiệu Thịnh An. Máu trên người Thiệu Thịnh An đều sôi trào, một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi, một lần nữa lặn trở lại.

“Thật sự là đất liền sao? Trời ạ vận khí của chúng ta lại thật sự tốt như vậy à?”

“Thịnh An nói là dãy núi, chẳng lẽ phía dưới có một ngọn núi đang nhô lên sao?”

“Bảo sao nước biển vẫn lắc lư không ngừng, thì ra là như vậy.”

Nghe mẹ ở bên cạnh bàn tán, Kiều Thanh Thanh nắm chặt chiếc thuyền kayak nhìn xuống, cô nhìn thấy bóng dáng Thịnh An vặn vẹo dưới nước, cũng may thị lực của anh bị thay đổi trong làn nước lấp lánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận