Thiên Tai Càn Quét

Chương 367: Vô Đề

Chương 367: Vô Đề

Cô nghe Lâm Minh Dũng nói muốn tính toán mình, mà đối tượng Lâm Minh Dũng nói chuyện phiếm là Lâm Thành. Trong nội dung cuộc trò chuyện trên trời dưới đất của bọn họ, Lâm Minh Dũng biết thì ra Lâm Thành được Lâm Minh Dũng sắp xếp cưới người vợ ở nơi làm hộ tịch. Mặc dù chức vị của vợ anh ta không cao nhưng có thể chạm vào tư liệu hộ tịch. Khi Lâm Minh Dũng có suy nghĩ tìm cô để lợi dụng, Lâm Thành hỗ trợ tìm được nơi cô ở.

Kiều Thanh Thanh oán hận Lâm Minh Dũng, nhưng tên ruồi nhặng đó cứ xuất hiện trước mặt cô, cô không cho biết tay sao có thể vui vẻ được.

Trong chai chỉ còn một hớp nước, đó là sự trả thù của Kiều Thanh Thanh.

Lâm Minh Dũng nói, sức khỏe Lâm Đức Tuấn giống mẹ cậu ta, không dùng được, Lâm Vi Ny không đáng tin cậy. Bây giờ ông chỉ dựa vào con gái và đứa cháu trai là Lâm Thành thôi.

"Sau này hai đứa là chị em ruột, biết không?"

Ngay lúc đó, Lâm Minh Dũng tỏ vẻ vui mừng, Lâm Thành lại rụt rè và kiêu ngạo. Lúc cõng Lâm Minh Dũng, ông ta nhìn cô khiến cô có cảm giác sau lưng có gai. Lúc cô quay người lại, ông ta lại tỏ vẻ căm ghét tránh mặt cô. Bây giờ nhớ lại, những hình ảnh đó vẫn khiến người ta khó chịu.

Lâm Thành đi theo đám người anh Diêu lục soát khắp nơi nhưng không lục soát được gì. Nhóm người quản lý thị trường thật sự liêm khiết trong sạch. Bọn họ mạo hiểm đắc tội nhóm người lão Nhạc nhưng kết quả không thu hoạch được gì, tâm trạng của bọn người anh Diêu rất tệ.

"Phải làm gì đây, buổi sáng đã không có thức ăn, chẳng lẽ mấy ngày tiếp theo phải chịu đói bụng sao?"

Anh Diêu phiền muộn nói: "Chắc chắn bọn người lão Nhạc sẽ nghỉ cách, ta đã nói những người kia bị thương nặng như thế không cần để ý đến bọn họ, kết quả bọn người lão Nhạc không nghe. Bây giờ thì hay rồi, nhiều thức ăn như thế đều trôi theo dòng nước, người đáng chết vẫn chết, chết sớm chết muộn mà thôi, còn lãng phí lương thực."

"Tôi đói quá."

Chỉ có Lâm Thành rất đắc ý, ít nhiều gì anh ta cũng đã uống được một hớp nước, anh ta lén tìm cơ hội uống cạn nước trong chai. Lúc vừa uống vào anh ta cảm thấy nước hơi chua, nhưng anh ta không để ý. Sau khi nuốt xuống, anh ta cảm thấy cổ họng hơi nhói nhưng vẫn không để ý nhiều, anh ta nghĩ rằng mình thiếu nước quá lâu, cổ họng khô rát. Anh ta hắng giọng cất chai không lại, chắp tay sau lưng giả vờ như không có việc gì đi ra ngoài.

Mấy tiếng sau anh ta cảm thấy đau bụng, ngồi xổm ở nhà vệ sinh nhưng không đi được gì cả.

"Chắc là đói quá rồi đó, đi ra ngoài mau đi, tôi muốn đi tiểu." Bên ngoài có người gõ cửa, Lâm Thành đành phải hậm hực kéo quần lên.

Kiều Thanh Thanh không để ý đến Lâm Thành, cô cho mấy giọt nước mưa vào trong chai nước. Nếu như anh ta uống nước đó thì phải chịu đau đớn, tốt nhất là thủng ruột luôn đi.

Sau khi nói chuyện với lão Nhạc, Kiều Thanh Thanh không quan tâm chuyện này nữa.

Nhóm người lão Nhạc có hai mươi người nhưng phải trong coi cả tòa nhà có hàng trăm hàng ngàn người sống sót, bọn họ không còn cách nào. Nếu không phải lão Nhạc xuất thân từ quân đội, cấp trên vẫn cho ông dùng súng thì ông đã không trấn áp được tòa nhà này.

Tất cả mọi người đói bụng, đói khát khiến rất nhiều người mệt mỏi, cãi nhau cũng không có sức.

"Chú Nhạc, Tiểu Siêu ở dưới lầu nói hình như phòng đặt thi thể bị mở ra, có thêm mấy dấu chân."

Cả người lão Nhạc chấn động: "Có ý gì?"

Đồng nghiệp báo cáo chuyện này sắc mặt trắng bệch, khó xử lặp lại lần nữa: "Tiểu Siêu nói căn phòng kia có mấy dấu chân máu, rõ ràng hôm qua không có. Cậu ta hỏi những người khác, bọn họ đều nói không có ai đi vào.

Hôm nay không có người chết bệnh, không ai mở cửa phòng đó cả. Còn nữa, hình như thi thể bị ai động vào, có thi thể thiếu một chút xíu, như bị cắt."

Hơi lạnh xông từ bàn chân lên trán khiến lão Nhạc cảm thấy khó thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận