Thiên Tai Càn Quét

Chương 289: Vô Đề

Chương 289: Vô Đề

"Thật sự sẽ có người muốn mua trong khi nhiều người ăn không đủ no thế sao?"

"Cũng có người có điều kiện tốt, không lo vật chất thì sẽ theo đuổi về mặt tinh thần."

Kiếp trước Kiều Thanh Thanh đi làm gia sư, chủ thuê có yêu cầu rất cao, giới tính, trình độ, tốt nghiệp trường nào, học bạ trong trường, và các chứng chỉ như bài kiểm tra tiếng anh đại học. Nói thực tế một chút, lúc đó thiên tai đã năm sáu năm, người sống sót không thể nào mang đủ tất cả mọi thứ được, chắc chắn sẽ bỏ lại hoặc bị mất. Nếu như cần giấy chứng nhận, bằng tốt nghiệp hoặc bằng cấp khác thì có lẽ có người sẽ mang giấy tờ theo, nhưng cụ thể là học bạ thì là yêu cầu khó khăn không tưởng. Tờ giấy thông báo tuyển dụng kia bị vô số người mắng chửi.

Nếu không phải Kiều Thanh Thanh có không gian, tất cả đồ khi còn đi học cất trong đó, bao gồm phiếu điểm cuối kỳ mỗi học kỳ do máy bên trong in ra thì cô sẽ không được nhận công việc kia.

Kiều Tụng Chi hiểu ý, rốt cuộc giải quyết vấn đề khó khăn này. Bà ấy bình tĩnh lại, hưng phấn nói: "Vậy mẹ nghiên cứu một phen, suy nghĩ mấy kiểu dáng đẹp mắt."

Kiều Thanh Thanh cười gật đầu: "Con giúp mẹ, con có thể dùng gỗ làm kẹp, đến lúc đó mẹ làm xong thành phẩm, dán lên sẽ ra cài tóc."

"Vậy thì tốt quá rồi." Kiều Tụng Chi quay người đi về phòng: "Mẹ đi mở rương hành lý lấy mới sợi len còn dư lại ra xem. Đúng rồi, còn có thể phơi để khử trùng nữa."

"Đi thôi, chúng ta đi lên lầu." Thiệu Thịnh An mỉm cười kéo tay cô.

"Ừm."

Hai người đi lên lầu, Kiều Thanh Thanh nói: "Mẹ chuẩn bị ba lô cho anh rồi, em không thu dọn nữa."

"Em chuẩn bị thuốc bôi trị sưng đau xương khớp cho anh, gần đây đội trưởng giới thiệu công việc cho anh bị đau khớp. Một mình anh ta không tìm người giúp đỡ được, đúng lúc gặp anh, anh muốn đưa thuốc bôi cho anh ta."

"Được, để em chuẩn bị."

Công việc của Thiệu Thịnh An rất gấp, sau khi về nhà mấy tiếng, anh đã cầm đồ chuẩn bị rời đi.

"Chuyện quầy hàng em chờ anh trở về hãy làm."

"Không sao, anh an tâm làm việc đi, để em giải quyết."

Thiệu Thịnh An nghe cô nói như thế, anh biết vợ mình muốn tự sắp xếp chuyện quầy hàng. Trong lòng anh thầm nghĩ phải mau chóng kết thúc công việc bên biệt thự kia để về giúp việc nhà. Anh khoác tay nói: "Vậy anh đi, mọi người ở trong nhà chú ý an toàn."

"Chú ý đề phòng trúng gió, chống nắng, uống nhiều nước." Mẹ Thiệu căn dặn.

"Lái xe chú ý an toàn." Kiều Tụng Chi nhắc nhở.

Ba ngày sau ba Thiệu mới chính thức đi làm, ông phải nhận chức trước, nhận đồng phục, công cụ làm việc. Khi ông còn ở nhà, trước tiên ông làm xe đẩy cho Kiều Thanh Thanh.

"Sửa lại xe ba bánh trong nhà là dùng được rồi, bánh xe ba bánh hỏng cũng không sao, ba có thể thay mới. Thanh Thanh, có lốp xe mới không?"

Kiều Thanh Thanh gật đầu, trước tận thế cô đã bán xe trong nhà, đổi hai chiếc xe ba gác có động cơ, một xe ba gác có bàn đạp và mười chiếc xe đạp. Đồng thời cô còn mua rất nhiều lốp xe và linh kiện thay thế." Đến bây giờ, chỉ có một chiếc xe ba gác có động cơ bị hao mòn, mấy hôm trước Thịnh An chạy xe đạp. "Phương tiện giao thông" và lốp xe dự phòng, linh kiện trong nhà vẫn rất nhiều.

"Trong căn cứ đường bằng phẳng, chắc chắn lốp xe sẽ không dễ hư, để ba đổi lốp xe." Ba Thiệu cười nói.

Sau khi thay bánh xe xong, ba Thiệu lại giúp Kiều Thanh Thanh để bàn ghế lên xe để khi cô bày quầy hàng có thể dùng. Sau đó đến ngày báo cáo, ông vui vẻ đi làm việc.

Kiều Thanh Thanh và mẹ Thiệu đi xem, công việc của ba Thiệu ở trên đường phố gần đó. Ông đạp xe ba bánh, trên xe chất bốn thùng rác, chổi và ky hốt rác cột vào xe. Theo động tác đạp xe của ông, đầu chổi hất lên giống như biểu thị tâm trạng vui sướng khi ông đắm chìm trong công việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận