Thiên Tai Càn Quét

Chương 192: Vô Đề

Chương 192: Vô Đề

“Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Thiệu Thịnh An dùng kẹp giúp Kiều Thanh Thanh cài lại tóc, vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng có thể cùng gia đình ăn cơm rồi.”

Sau bữa trưa, hơn một giờ mà đã không thể ra ngoài được, thậm chí luôn phải đóng cửa sổ và kéo rèm. Hiện tại trời nóng như lửa đốt.

Máy điều hòa đã được bật lên, mọi người đều đã ngủ trưa, Kiều Thanh Thanh trong lúc mơ màng nghe thấy có người gọi mình, cô sững sờ mở mắt ra, phát hiện người gọi mình là Thiệu Thịnh An.

"Mấy giờ rồi anh?"

"Hơn năm giờ, em đã ngủ bốn tiếng đồng hồ rồi, không thể ngủ nữa, dậy đi nào, lát nữa còn ăn cơm tối."

Hai vợ chồng trò chuyện một lúc, Kiều Tụng Chi đang ở trong phòng khách nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, người đó lớn tiếng kêu là con của bà Vương.

"Có người đang tìm mẹ”.

“Để con đi xem là ai .” Thiệu Thịnh An lập tức đứng dậy, rất nhanh đã trở lại.

"Là Trịnh Manh, cô ấy nói là tới thăm em."

Nụ cười trên mặt Kiều Thanh Thanh lập tức biến mất.

"Đến thăm em?"

"Ừm, anh chưa mở cửa tầng dưới, lên hỏi ý kiến ​em trước."

"Cô ấy đến một mình sao anh?"

“Hình như là đi một mình, để anh xem.” Thiệu Thịnh An đi ra ban công nhìn một lúc, sau đó quay đầu lại: “Đỗ Kiệt đang ở dưới lầu chèo thuyền kayak.”

Vốn dĩ Kiều Thanh Thanh muốn nói không gặp, nhưng Thiệu Thịnh An thuyết phục cô: "Dù sao tình bạn cũng nhiều năm như vậy, ba người các em từng thân thiết như thế, là yêu hay là hận cũng nhất định phải tìm hiểu sáng tỏ, nếu như cô ấy vô tội, ít nhất có thể bớt hận một người. Anh hi vọng em có nhẹ lòng hơn chút."

Kiều Thanh Thanh gật đầu: "Vậy em sẽ gặp cậu ấy, đừng mở cổng sắt, chỉ cần nói chuyện qua cổng là được rồi."

Anh họ của Đỗ Kiệt mới đến ngày hôm qua, Trịnh Manh hôm nay mới đến, điều này khiến cô phải dè chừng.

Đi xuống lầu, Kiều Thanh Thanh nhìn thấy Trịnh Manh đã lâu không gặp.

Trịnh Manh gầy đi rất nhiều so với trước kia, vừa nhìn thấy Kiều Thanh Thanh ánh mắt cô ta lập tức sáng lên: "Thanh Thanh, rốt cuộc cũng gặp được cậu, dạo này cậu khỏe không?"

"Cũng khỏe, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Thanh Thanh, trước tiên cậu hãy mở cửa cho tớ đi vào đã, bên ngoài có mùi thối quá."

Kiều Thanh Thanh đứng yên, hỏi cô ta đến đây làm gì.

"Tớ đến để gặp cậu, chúng ta thân thiết như vậy mà. Khi đó là tớ buột miệng, đã nói những điều mà cậu không muốn nghe. Cậu thực sự ghét tớ sao?" Những ngày khó khăn này, tớ chỉ hy vọng cậu có thể sống tốt. Tớ đến đây lần này là vì đêm qua mơ thấy cậu và Văn Văn. Văn Văn và Hồ Nham Hải rời khỏi phòng tân hôn, nói rằng họ đã nương náu trong nhà của người thân Hồ Nham Hải, hai năm qua tớ không có cơ hội gặp mặt cậu ấy, người duy nhất có thể nhìn thấy cậu ấy chính là cậu, Thanh Thanh, cậu đừng giận, tớ xin lỗi cậu, chúng ta có thể làm lành được không?"

Nếu là Kiều Thanh Thanh lúc trước, nghe những lời này nhất định trái tim lập tức mềm nhũn.

Nhưng bây giờ mặt cô không lộ biểu cảm: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, cậu về đi."

Rất qua loa.

Trịnh Manh ngẩn ra, dừng một chút rồi nói: "Cậu, cậu không mời tớ lên nhà ngồi sao? Chúng ta đã nhiều năm không gặp, tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu."

"Tôi không có gì để nói với cậu, bên ngoài nguy hiểm, cậu cùng Đỗ Kiệt nhân lúc trước khi trời tối hẳn hãy về nhà sớm đi."

"Thanh Thanh, Thanh Thanh!" Trịnh Manh gọi cô, càng kêu càng cảm thấy ủy khuất, không khỏi nghẹn ngào nói: "Tớ biết trên lời nói cậu gọi tớ là bạn bè, nhưng thực chất lòng cậu luôn coi thường tớ. Bạn tốt nhất của cậu không phải là tớ mà là Văn Văn, chỉ có Văn Văn là bạn tốt nhất của cậu, chỉ có Văn Văn."

Kiều Thanh Thanh có chút sững sờ, nhớ lại cảnh thân thiết của ba người bọn họ ở tuổi thiếu niên. Cô thở dài rồi quay lại nói: "Cậu có biết rằng Văn Văn đã chết rồi không?"

"Cái, cái gì?"

"Văn Văn đã chết rồi, chết rất lâu rồi."

Trịnh Manh không thể tin được: "Không thể nào, sao có thể?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận