Thiên Tai Càn Quét

Chương 302: Vô Đề

Chương 302: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh chở một khối nắp giếng, hấp dẫn lực chú ý của thật nhiều người.

Có người không biết chuyện còn hỏi cô đây là đang làm gì, có người còn hỏi cô là thợ tu sửa nắp giếng sao.

"Phụ nữ cũng có thể sửa nắp giếng sao?”

Kiều Thanh Thanh không để ý đến các cụ ông đang nói chuyện, cô dừng xe trước cửa, gọi một nhân viên công tác đang đi ra lại.

“Xin hỏi, về việc bồi thường tai nạn lao động cho công nhân vệ sinh thì nên tìm đến ban nào?”

Nhân viên công tác sửng sốt một chút: “Công nhân vệ sinh bị tai nạn lao động? Cô là người nhà à? Có vấn đề gì có thể tìm chủ nhiệm Trần, công nhân vệ sinh là do ông ấy quản lý.”

“Vậy chất lượng công trình xây dựng không đảm bảo thì nên tìm phòng ban nào để khiếu nại giờ?”

Những lời này vừa thốt ra, nhóm bác trai bác gái đang hóng mát đều dựng lỗ tai lên, phản ứng nhanh chóng lập tức nhìn về phía nắp giếng sau xe Kiều Thanh Thanh.

“Cái này à, cái này…”

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi ra, anh ta ăn mặc chỉnh tề mang theo cặp da, một bộ muốn tan tầm.

Kiều Thanh Thanh nhanh chóng đánh giá hắn vài lần, cảm thấy người này có chút quen mắt, đầu cô nhanh chóng vận chuyển, sau vài giây rốt cuộc cũng nhận ra đây là ai.

Vì thế cô khách khí gật đầu: “Chào anh, tôi tên là Kiều Thanh Thanh, người ở xã khu Bình An, hôm nay tôi muốn tới tìm lãnh đạo khiếu nại vài vấn đề. Xin hỏi anh là?”

“Chào cô Kiều, tôi tên Đàm Kiến Lĩnh, là bí thư của thị trưởng La, như vậy đi, trước tiên tôi đưa cô vào, có vấn đề gì chúng ta ngồi xuống nói.” Kiều Thanh Thanh không cự tuyệt, Đàm Kiến Lĩnh liền kêu người hỗ trợ: “Đem chiếc xe này đi tìm chỗ để, cái khối…” đôi mắt anh ta hơi lóe: “Nắp giếng cũng đem vào đi.”

Lại dùng vẻ mặt ôn hòa nói với các ông bà lão: “Trời sắp sáng rồi, nhiệt độ không khí bắt đầu lên cao, mọi người vẫn là nên về nhà trước đi, đừng để bị nắng chiếu vào.”

“Đã biết! Tiểu Đàm giờ tan tầm rồi ư?”

Đàm Kiến Lĩnh mỉm cười: “Vốn là muốn tan tầm, thế nhưng giờ chắc phải chờ một chút.”

Anh ta quay đầu duỗi tay làm tư thế “Mời”: “Cô Kiều, đi theo tôi.” Kiều Thanh Thanh bước vào sảnh chính của tòa nhà, Đàm Kiến Lĩnh dẫn người đến một phòng họp nhỏ, lại rót nước cho cô, ngồi vào phía đối diện, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, thân thể hơi cúi về trước tạo ra bộ dáng lắng nghe chăm chú, khách khí hỏi: “Cô Kiều, cô có thể nói ra vấn đề cô muốn phản ánh.”

“Ba chồng tôi là một công nhân vệ sinh, ngày thường đều công tác ở xã khu Bình An này, hai giờ trước, lúc ông ấy đang làm việc đột nhiên dẫm phải nắp giếng hỏng, bị ngã xuống cống thoát nước…”

Đàm Kiến Lĩnh nhìn nắp giếng dưới chân Kiều Thanh Thanh, hiểu rõ. “Chuyện này tôi đã nhớ rõ, sẽ phản ánh với cấp trên, vấn đề bồi thường tai nạn lao động cho ba chồng cô tôi cũng sẽ trình bày cùng, trước tiên cô điền vào tờ đơn này, đúng, điền thông tin của ba chồng cô, tôi sẽ giao lên trên.” Điền xong thì Kiều Thanh Thanh rời đi, nắp giếng cũng bị giữ lại theo yêu cầu. Trên đường lái xe về nhà, trong đầu Kiều Thanh Thanh hiện lên khuôn mặt càng thêm thành thục ổn trọng vài năm sau của Đàm Kiến Lĩnh.

Vào năm cô chết đi, Đàm Kiến Lĩnh đã là phó thị trưởng, là phó lãnh đạo danh xứng với thực ở căn cứ người sống sót.

Vừa rồi anh ta nói anh ta là bí thư của thị trưởng La, thị trưởng La là thị trưởng Hi Thành, gần đây người sống sót từ Hoa Thành chạy về đây, lãnh đạo Hoa Thành cũng tiến vào, Kiều Thanh Thanh đã hỏi thăm qua, chức vị của Vu Tĩnh Thâm cũng là thị trưởng.

Sau khi nhận ra Đàm Kiến Lĩnh, Kiều Thanh Thanh liền biết chuyện bồi thường tai nạn lao động cho ba Thiệu sẽ được giải quyết ổn thỏa, cô không thèm để ý đến chuyện tham ô hủ bại ở đội xây dựng, cũng không thèm để ý bọn họ sẽ định giải quyết thế nào, cô chỉ cần lấy được phí bồi thường cho ba Thiệu là đủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận