Thiên Tai Càn Quét

Chương 346: Vô Đề

Chương 346: Vô Đề

Sau khi mọi người trong nhà uống thuốc thì lục tục có phản ứng, nhìn bọn họ không thoải mái, trong lòng họ cũng không quá dễ chịu. Lăn lộn một ngày, bốn người họ không ngừng vào WC, một cái WC đương nhiên không đủ dùng, vậy nên để thùng trong hai phòng. Từ lúc đầu bọn họ không có tinh lực đi quan tâm cái khác, sau mẹ Thiệu phát ra một tiếng kinh hô suy yếu, bà thấy những con sâu thon dài như cây châm trong thùng. Những con sâu đó cuộn thành một nắm, có thể làm mỗi một người nhìn thấy đều không nhịn được phát run.

“Này, cái này…”

Bà quay đầu nhìn về phía Kiều Thanh Thanh đang nâng mình. Kiều Thanh Thanh đỡ bà đi ngồi lên giường, làm ra bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ: “Mẹ đừng sợ, kia săn là đầu sỏ gây tội làm thân thể chúng ta không thoải mái, bài xuất ra là chuyện tốt, về sau thân thể có thể tốt hơn.” Có lẽ là do tinh thần, có thể là Kiều Thanh Thanh nói đến chắc chắn lại kiên định trấn an bà, mẹ Thiệu cảm thấy giống như đích xác không phải vấn đề gì lớn, nhắm mắt lại dựa vào gối nghỉ ngơi. Kiều Thanh Thanh nhét một ly nước vào tay bà, bên trên cắm một cái ống hút để tiện uống: “Mẹ nhớ phải uống nước, con đi cách vách nhìn xem.” Ba người đều đi ngoài đến mệt lả, cả một ngày không ăn cái gì khác, chỉ uống một lượng lớn nước muối nước đường. Theo như họ nói, nước đường nước muối uống lên cũng không có hương vị, thuốc tiệt trùng tác dụng chậm lại rất

mạnh, bọn họ một chút cảm giác muốn ăn đều không có, ngửi được mùi đồ ăn còn cảm thấy ghê tởm.

Chờ mấy người ba Thiệu rốt cuộc hoãn lại, Kiều Thanh Thanh cùng Thiệu Thịnh An mới ăn chút cơm nắm giản đơn.

Trong phòng ngủ phụ, Kiều Tụng Chi phát ra tiếng rên rỉ không thoải mái, Kiều Thanh Thanh buông cơm nắm ra vọt vào phòng.

Rạng sáng bốn giờ hơn, tình huống của Kiều Tụng Chi rốt cuộc mới có chút hòa hoãn, trong mắt Kiều Thanh Thanh toàn là tơ máu, cô có chút hối hận nhưng lại nói với chính mình làm như vậy mới tốt cho mẹ được.

Cô đem một phần thuốc của mình cho mẹ uống, cho nên thật ra mẹ cô uống hai phần thuốc tiệt trùng, phản ứng mới có thể nhanh, nghiêm trọng như vậy. Chính là vì Kiều Thanh Thanh không kiên nhẫn chờ phần thuốc tiếp theo được, đời trước phần thuốc thứ hai phải đợi nửa tháng sau, bệnh tình của mẹ cô là nghiêm trọng nhất trong nhà, Kiều Thanh Thanh bức thiết mà hy vọng làm mẹ mình tận khả năng mà bài xuất càng nhiều sâu, mau chóng chữa trị thân thể. Cô còn trẻ, bệnh trạng không nhiều, cô có thể chờ. Đời trước khi thuốc diệt trùng phát xuống cô đều phun ra thịt trong dạ dày, như vậy cô còn chịu đựng được, không có chuyện đời này chờ không được nửa tháng.

“Mẹ, mẹ ngủ một lát trước, sáng mai là có thể tốt rồi.” Kiều Thanh Thanh ôn nhu an ủi bà ấy.

Thanh âm Kiều Tụng Chi vô cùng nhẹ: “Con mau đi ngủ đi.” “Được, đêm nay con ngủ cùng mẹ.” Kiều Thanh Thanh thổi tắt ngọn nến, nằm ở bên người mẹ mình, bắt lấy tay mẹ. Kiều Tụng Chi đem tay cô đặt lên trên bụng mình, đắp chăn đàng hoàng, một động tác đơn giản như vậy làm nước mắt Kiều Thanh Thanh chảy xuống. Cô thả nhẹ hô hấp, không dám làm mẹ nghe thấy tiếng nức nở của mình.

Cô ngủ không được, thân thể không khỏe làm cô muốn ho khan, cô chính là đè ép hết xuống.

Sau nửa đêm cô cơ hồ không thể ngủ nổi, thường xuyên bừng tỉnh, cảnh tượng đời trước cùng hình ảnh đời này luân phiên tra tấn cô, làm buổi sáng cô tỉnh dậy đầu đau muốn nứt ra, đôi mắt sưng đỏ. Cô nhìn gương, lấy thuốc nhỏ mắt ra nhỏ hai giọt.

Trong phòng bếp truyền ra mùi hương, cô đi đến phòng bếp thấy chồng đang nấu cháo trắng. Anh kiên nhẫn đổ trứng đã khuấy đều vào bên trong, lại cho thêm một ít đường cát trắng, quay đầu lại thấy Kiều Thanh Thanh, anh cười một cái, râu trên cằm còn không có cạo, cả người tỏa ra một loại soái khí suy sút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận