Thiên Tai Càn Quét

Chương 466: Vô Đề

Chương 466: Vô Đề

“Vị cứ kỳ kỳ.” Kiều Tụng Chi gian nan nuốt xuống, uống một hớp nước lớn.

Kiều Thanh Thanh bình thản ăn một miếng: “Thực ra vẫn khá ổn, loại bánh này vẫn tính là đồ ngon mà rất nhiều người không ăn được.”

“Vị không tệ lắm, chỉ ăn không quen thôi, chỗ còn lại lấy nước nấu lên đi.” Mẹ Thiệu nói.

“Haiz… do chất lượng cuộc sống của chúng ta tốt quá thôi. Thế này không được rồi.” Kiều Tụng Chi gật đầu: “Nghe lời A Hà, số còn lại lấy nước nấu lên là ăn được.”

Kiều Thanh Thanh cảm thấy ăn khá ngon thật, bỏ vào nước nấu trái lại lại không ăn được. Khi ngồi canh đàn gà của nhà mình, cô cầm theo một miếng bánh chầm chậm gặm, càng gặm càng thấy ngon.

Những ngày tháng ở đây chắc chắn không yên ổn bằng hồi ở xã khu Bình An. Tối ngày thứ bảy định cư, có trộm vào nhà.

Kẻ cắp giẫm trúng bẫy, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi bỏ chạy. Kiều Thanh Thanh bảo Thiệu Thịnh An đừng đuổi theo.

“Không phải đuổi, em có thả chút đồ tốt vào bẫy.” Gương mặt cô toát lên chút lạnh lùng dưới ánh sáng đèn.

Thiệu Thịnh An nhớ tới những cạm bẫy vợ mình một mình lo liệu đó, tò mò hỏi: “Em hạ độc sao?”

Sự lạnh lùng trên mặt Kiều Thanh Thanh biến mất, cô không nhịn được cười: “Sao có thể thế được, nào phải phim truyền hình.” Sau đó, cô nhẹ giọng nói: “Em bỏ thêm chút nước mưa axit vào, để không gây ra tiếng động, chắc là người kia không xỏ giày, cùng lắm là đi tất, nếu giẫm xuống sẽ bị thanh tre đâm thủng bàn chân và đụng phải nước mưa axit.”

Nhớ tới sức mạnh của mưa axit, Thiệu Thịnh An giật mình thon thót: “Thế còn hiệu quả hơn thuốc độc nhiều.”

Tên trộm lảo đảo chạy thoát nhưng càng chạy chân càng đau, cơn đau như thấu tim. Gã cảm giác cát trên đường đang chui vào miệng vết thương. Ngoại trừ cảm giác đau đớn do bị vật nhọn đâm trúng chân thì còn có cơn đau tựa ăn mòn máu thịt, khiến gã đau đến loạng choạng ngã vật ra đất.

Không có tiếng đuổi theo đằng sau, gã bò tới một góc, thở phì phò mở đèn pin. Đèn pin không có bao nhiêu điện, ánh đèn chớp nhoáng vài phát rồi tắt phụt, song mười mấy giây này cũng đủ cho gã thấy vết thương trên chân mình.

“Hức…” Gã thốt ra tiếng hừ đau đớn.

“Hình như có tiếng gì đó.”

“Nghe sợ quá, con đừng ra ngoài.”

“Con sợ là ăn trộm đó mẹ ơi, con muốn ra ngoài xem phải ăn trộm không. Bánh lúc trước mình bị mất chắc chắn là do tên trộm trộm đi.”

“Đừng đi con, bên ngoài tối tăm như vậy…”

Bên cạnh vang lên tiếng trò chuyện của một gia đình.

Tên trộm cắn tay áo không dám lên tiếng nữa, nhịn một lúc, gã cởi áo buộc bàn chân lại, khập khiễng rời khỏi đây về nhà mình.

“Mọi người ngủ tiếp đi, chắc tên trộm sẽ không tới nữa đâu.” Kiều Thanh Thanh nói với người nhà.

Khi đội tuần tra tới, Kiều Thanh Thanh gặp lại người quen.

Liễu Chiêu Vân thấy Kiều Thanh Thanh thì giật mình: “Sao cả nhà cậu lại tới sống ở đây? Gia đình gặp phải sóng gió gì ư? Cần hỗ trợ không?” Cô ấy nhớ rõ nhà Thanh Thanh ở xã khu Bình An – một trong số những xã khu mới ở vùng trung tâm được săn đón nhất mà.

“Gia đình tôi có chứng sợ thiên tai, lo động đất sắp xảy ra nên mới bán nhà dọn qua đây.”

Nghe Kiều Thanh Thanh giải thích như vậy, Liễu Chiêu Vân cái hiểu cái không.

“Vài năm này nhiều người mắc chứng sợ thiên tai thật đấy. Haiz, hết cách, nhưng sao cậu nỡ bán nhà chứ? Bán rồi sau này muốn về mua lại cũng phiền phức lắm, giá nhà tăng gấp đôi so với trước kia rồi.”

“Không sao đâu, vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt lại nói tiếp. Chuyện tương lai sắp xếp sau.” Kiều Thanh Thanh không thể nói chuyện động đất cho ai ngoài chồng và mẹ. Sau lần đó, thứ gọi là xã khu mới, vùng ngoài ngoài căn cứ, căn cứ dã ngoại… đều trở nên giống nhau. Mọi người đều bước trên con đường đấu tranh sinh tồn, chỗ nào sống được thì đi chỗ đó, các căn hộ ở xã khu đã thành thứ râu ria.
Bạn cần đăng nhập để bình luận