Thiên Tai Càn Quét

Chương 583: Vô Đề

Chương 583: Vô Đề

Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu không thể thức cả đêm nên họ đã đi ngủ trong lều. Có tiếng bíp phát ra từ ngọn lửa đã tắt từ lâu dưới bếp, có lẽ là từ than củi chưa được làm nguội hoàn toàn.

Những âm thanh này khiến mọi người tỉnh giấc, Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng hỏi: "Thang Châu xảy ra chuyện gì, bọn họ tới đây làm gì?"

“Tôi không hỏi cặn kẽ, để hôm khác tôi lại hỏi.” Tống Tam Hà sau khi biết đối diện là mặt đất Thang Châu, liền bị đả kích mạnh, anh ta cũng không nhớ phải hỏi những gì. Tống Tam Hà và Lưu Chấn nói lời tạm biệt rồi quay trở lại lều trại của họ. Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An bốn mắt nhìn nhau.

"Ngày mai anh sẽ đi hỏi thăm." Thiệu Thịnh An nói.

"Được, em đi với anh, không hỏi rõ ràng chuyện này trong lòng em thấy rất khó chịu."

Đêm đó Kiều Thanh Thanh ngủ không ngon, bởi vì tối hôm qua thức khuya, hôm nay ngủ muộn nên khi tỉnh lại đã hơn mười giờ sáng, mẹ Thiệu đã chuẩn bị xong bữa sáng, ba Thiệu cũng đã cho vịt ăn còn Kiều Tụng Chi đang phơi quần áo.

“Mẹ, Thịnh An và anh trai đâu?” Kiều Thanh Thanh buộc lại mái tóc dài, nhìn quanh nhà.

Kiều Tụng Chi rũ quần áo nói: "Bọn họ đưa đàn vịt ra ngoài tắm rồi."

"Để con phơi quần áo cho."

Kiều Tụng Chi xoay người tránh bàn tay của cô: "Con đi đánh răng đi, mẹ phơi được rồi, chỉ còn hai cái thôi."

Kiều Thanh Thanh đánh răng xong mở nắp nồi ra, trong nồi còn có cháo cùng một đống cá chiên giòn. Khi đang ăn sáng, Kiều Thanh Thanh phát hiện có người đang nhìn mình, nhưng cô nhìn quanh không thấy gì, ánh mắt đó rất nhanh đã biến mất. Kiều Thanh Thanh cau mày.

Ăn sáng xong, Kiều Thanh Thanh ngồi xổm xuống rửa bát, Thiệu Thịnh An cùng Thiệu Thịnh Phi đưa đàn vịt con trở về, cô thấy có người ngăn lại, tựa như cùng Thiệu Thịnh An nói cái gì đó. Cô nhìn thấy Thiệu Thịnh An lắc đầu, người đàn ông tiếp tục nói, nhưng Thiệu Thịnh An đi thẳng ra ngoài, người đàn ông đứng tại chỗ một lúc, sau đó dậm chân đi.

"Quạc quạc quạc" đàn vịt ồn ào đã được dẫn vào chuồng, Đại Bảo ngồi ở cửa chuồng vịt, đôi cánh đập xuống và chăm chú nhìn xung quanh.

“Em dậy rồi hả.” Thiệu Thịnh An cười chào Kiều Thanh Thanh.

“Hôm qua em đi ngủ muộn.” Kiều Thanh Thanh có chút ngượng ngùng, hôm qua đã đồng ý hôm nay cùng nhau đi hỏi thăm đội tàu Thang Châu nhưng cô lại ngủ quên. Thiệu Thắng An lắc đầu, ý bảo cô không cần quan tâm: "Hiện tại ở nhà không có việc gì bận, ngủ muộn thế nào cũng được, sau này rồi hỏi cũng không muộn." Anh cũng quan tâm Kiều Thanh Thanh: "Em dậy muộn rồi, đã uống thuốc buổi sáng chưa?"

"Em sẽ uống, ăn xong rửa hai cái bát này rồi em uống, uống thêm đợt này nữa là có thể ngừng rồi." Kiều Thanh Thanh biết anh đang lo lắng điều gì: "Em chỉ là mất ngủ, không phải do đau đầu vì chấn thương đâu."

Không biết Thiệu Thịnh An có tin hay không mà gật đầu: "Vậy anh rót nước ấm cho em."

Sau khi uống thuốc liên tục một tháng, Kiều Thanh Thanh cảm thấy sợ hãi khi nhìn những viên thuốc và ngửi mùi thuốc. Nhưng vì sức khỏe, cô hít một hơi thật sâu sau đó tống hết vào miệng, uống một ngụm nước lớn rồi ngả người ra sau, uống hết thuốc.

“Anh xem, em đã uống thuốc xong rồi.” Kiều Thanh Thanh đưa tay cho anh xem, Thiệu Thịnh An lộ ra một nụ cười dịu dàng.

"Đúng rồi, vừa rồi có người chặn anh trên đường, anh ta muốn làm gì?"

“Anh ta yêu cầu trao đổi vịt với chúng ta, nhưng anh không đồng ý.” Thiệu Thịnh An giải thích đơn giản.

Sau đó, hai người cùng nhau đi hỏi tin tức. Tối hôm qua nhìn không rõ, ban ngày Kiều Thanh Thanh mới đếm được hạm đội này có bao nhiêu thuyền, trong tầm mắt có mười ba chiếc, bao gồm tàu chở hàng lớn, tàu chở khách lớn và thuyền đánh cá nhỏ. Có người đi lại trên thuyền, bên bờ lều trại mới dựng lên rất ngăn nắp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận