Thiên Tai Càn Quét

Chương 175: Vô Đề

Chương 175: Vô Đề

“Gia Hân!”

“Cứ quyết định vậy đi, lát nữa tôi khiêng thuyền Kayak và thuyền xung kích xuống.” Thiệu Thịnh An kéo Kiều Thanh Thanh lên tầng.

Lên đến tầng tám, Kiều Thanh Thanh thấy cửa phòng 802 mở. Bà Trịnh há to miệng, cuối cùng không nói gì cả.

“Mẹ ơi, để con đi tìm là được rồi. Đó là ba con, con phải đi tìm.” Trịnh Lương Dĩnh nói.

“Con ngốc à, một cô gái như con thì tìm kiểu gì?”

“Thế thì phải làm sao bây giờ, em trai đã thành thế này rồi, chỉ còn con thôi.” Trịnh Lương Dĩnh quyết tâm: “Chúng ta không phải dựa dẫm vào người khác, mẹ cũng chẳng bỏ nổi mặt mũi đi nhờ.”

Bà Trịnh cắn môi dưới: “Quan hệ của chúng ta với nhà bên không tốt. Quan hệ của nhà họ với tầng dưới lại tốt, không cũng chẳng đồng ý hỗ trợ. Mẹ sợ mình mở lời sẽ bị cười nhạo.”

Trịnh Lương Dĩnh thở dài: “Vậy để con đi đi. Mẹ cất thuyền xung kích ở đâu? Lấy ra để bơm căng lên. Trời sáng rồi, ra ngoài giờ khá an toàn.”

Về đến nhà, Kiều Thanh Thanh lấy thuyền Kayak và thuyền xung kích ra.

“Anh đã từ chối một lần rồi, không ngờ em lại xuống dưới.”

“Em nhìn ra được, em có thể hiểu tâm trạng của bọn họ. Bọn họ quan tâm đến người nhà mình, chúng ta cũng có làm gì sai đâu.”

“Anh nói cho bọn họ mượn, bọn họ còn không đồng ý. Thực ra bọn họ cũng sợ ra ngoài.” Vẻ mặt Thiệu Thịnh An không đẹp đẽ gì.

“Dù sao cũng là hàng xóm, giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Lòng người khó dò, cô hiểu rõ nhất rằng nếu chút chuyện nhỏ cũng không giúp thì dưới tình huống tuyệt vọng, người ta sẽ giận cá chém thớt, ôm nỗi hận rồi không biết sẽ thôi thúc ý định trả thù nào, không nhất thiết phải đem đến phiền phức như vậy cho người nhà.

“Vừa rồi anh hơi giận, bọn họ còn quay sang nhờ em nữa chứ, rõ là cho rằng em da mặt mỏng dễ mềm lòng.” Thiệu Thịnh An sờ gương mặt cô.

Nghe chồng nói vậy, Kiều Thanh Thanh nhịn không được cười: “Da mặt em mỏng hồi nào? Bọn họ quên mất hành động vĩ đại cầm dao phay chém cửa của em rồi đấy chứ. Thôi nào, anh đừng giận, đưa đồ xuống đi.”

Trong chung cư này, cô nhớ rõ kiếp trước cuối cùng Vương Gia Nhạc và các anh em đã trở về, chồng Vương Gia Hân mất tích, một cô em họ của Vương Gia Nhạc bị nhiễm bệnh dịch qua đời.

Cha con Trần Bính Cương cũng sống sót trở về, có điều con của ông ta thể chất yếu đó giờ, xong chuyến này đã mắc bệnh, thành người đầu tiên chết vì bệnh trong tòa chung cư này.

Trịnh Thiết Huy phòng 802 về muộn nhất, ông ta chèo thuyền Kayak về.

Thiệu Thịnh An quay lại rất nhanh.

“Vương Gia Hân ra ngoài với cô em họ của cô ấy, chắc trong nhà họ Trần không ai ra ngoài, anh đặt chiếc thuyền Kayak còn lại ở lối nhỏ.”

Trần Bính Cương dẫn theo con trai ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ vợ, con dâu và đứa cháu, muốn ra ngoài tìm cũng không khả quan. Kiều Thanh Thanh nói: “Vậy anh đi chơi với anh cả đi, em thấy anh ấy vẫn chưa bình tĩnh lại đâu.”

Thiệu Thịnh An đã biết việc Thiệu Thịnh Phi bị dọa, đồng ý: “Hôm qua còn chưa giặt xong quần áo, anh dẫn anh cả đi giặt tiếp ở phòng vệ sinh, không lên tầng nữa.”

Trong lúc Kiều Thanh Thanh tiếp tục nướng đỉa, cô bỗng dưng nghe thấy một tiếng nổ vang bên ngoài, bọt nước văng tung tóe, để lại vết nước trên kính thủy tinh.

“Chuyện này là thế nào vậy?” Ba Thiệu bị dọa giật bắn người.

“Con đoán là cái xác trương kia nổ.” Kiều Thanh Thanh nói nhỏ.

“Ây dà.” Ba Thiệu không nói nên lời, cũng không dám ra xem, còn bảo Kiều Thanh Thanh đừng nhìn.

Chờ tới giữa trưa, trời càng nắng gắt hơn như muốn bù đắp toàn bộ những tia nắng vắng mặt suốt mấy năm nay.

Ăn cơm xong, mọi người đều đổ mồ hôi nhễ nhại.

“Nóng quá nhỉ, đến gió cũng nóng, gió này vừa nóng vừa thối.” Kiều Tụng Chi quạt gió, ngồi trên ghế thôi cũng cảm thấy mông nóng rực. Bà ấy không khỏi đứng dậy, hỏi Kiều Thanh Thanh: “Bây giờ đang là bao nhiêu độ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận