Thiên Tai Càn Quét

Chương 606: Vô Đề

Chương 606: Vô Đề

Thiệu Thịnh Phi đuổi vịt rất có kinh nghiệm, những chú vịt nhỏ xếp thành hàng ngoan ngoãn đi về phía bờ biển, sau khi đến bên bờ biển thì từng con một nhảy xuống, rất nhanh trên mặt nước đã nổi lên bồng bềnh từng đoàn lông vàng.

Kiều Thanh Thanh ngồi trên bờ quan sát, quầng thâm quanh mắt không che đậy được thần sắc thoải mái của cô.

Những ngày tháng bình yên như vậy tuyệt vời làm sao, cô hy vọng những ngày như vậy có thể kéo dài một chút, lâu thêm một chút.

Thiệu Thịnh An lên bờ ngồi bên cạnh cô, kể về chuyện xảy ra ngày hôm đó: “Anh bị kéo qua giúp chuyển thi thể và cá mập, sau đó giải thích với đội trưởng Miêu mấy câu, anh ấy giữ anh lại tiếp tục giúp đỡ, trước khi anh về nhà anh ấy bảo người cắt cho anh một miếng thịt cá mập coi như là thù lao, nặng hai lăm cân. Anh băm thịt cá mập ra nấu chín và cho vịt ăn rồi, Đại Bảo cũng rất thích ăn, vịt không tranh lại nó bị nó mổ cho kêu loạn, đợi Đại Bảo ăn xong thừa lại bọn nó mới được ăn.”

Kiều Thanh Thanh không biết còn có chuyện này: "Em biết bọn họ kéo xác cá mập đến rồi, nghe nói tốn rất nhiều công sức, nếu có cần cẩu thì đơn giản dễ dàng hơn nhiều rồi.”

"Đúng thế, chỉ là xe cẩu thường thấy như vậy, hiện tại cũng không thể kiếm được ở đâu.”

Nền văn minh và sự sáng tạo của nhân loại, nhiều năm như vậy đã bị bào mòn từng chút một, thêm mười mấy năm nữa, nếu còn không thể ổn định và kiến thiết lại thì những thiết bị được bảo tồn tốt trong không gian như máy phát điện trong tay Kiều Thanh Thanh cũng sẽ bắt đầu cũ sau nhiều lần sử dụng, cuối cùng không thể sửa chữa và bị hư hỏng hoàn toàn.

Đây là một vấn đề nặng nề, Kiều Thanh Thanh không đề cập đến nó nữa, tiếp tục hỏi thịt cá mập "Anh đã ăn chưa?"

Sắc mặt Thiệu Thịnh An khó coi: "Ăn rồi, nhưng không ngon, vừa chua vừa thối, cả nhà đều cảm thấy không chịu nổi, đoán rằng em cũng không thích ăn nên mới băm cho vịt ăn.”

Kiều Thanh Thanh không nhịn được mà cười: “Em chưa ăn, có điều nghe những người khác nói bọn họ đã từng ăn qua trước đó, mùi vị đó quả thực là không ai chịu nổi, có điều lần này quả thực thu hoạch được quá nhiều thịt cá mập, vất vả như vậy mới kéo từ trên biền về được mà vứt đi thì tiếc lắm, bọn họ có lẽ cũng phải thu thập lại lấy cho heo và gà vịt ăn, anh làm như vậy cũng không sao.”

"Quy mô chăn nuôi của bọn họ cũng không lớn. Nhiều thịt cá mập như vậy phải cho ăn đến năm sau mới hết, hiện tại thời tiết nóng như vậy, tốt nhất là phơi khô trước rồi trữ lại.”

"Em có một ý tưởng. Em muốn đi nghe ngóng xem liệu có thể dùng công điểm để đổi lấy thịt cá mập không, thịt cá mập cất trữ lại sau này có thể làm thức ăn gia súc. Có điều em phải xem xem trước, trước đây căn cứ dùng xác quạ và kền kền làm thức ăn gia súc. Chúng ta lấy để nuôi gà có hiệu quả không tồi, anh xem Đại Bảo, em nghe mẹ nói lúc đó nó rất thích ăn loại thức ăn gia súc đó, anh xem bây giờ nó lớn như thế nào, vừa nãy anh cũng nói rồi, nó cũng rất thích ăn thịt cá mập, em cảm thấy những động vật này có bản năng sinh tồn của riêng mình, bọn chúng biết mình ăn cái gì là có lợi nhất.”

Thiệu Thịnh An cảm thấy rất có lý: "Khi nào em muốn đổi thì nói với anh, anh sẽ đi xe ba bánh qua đó chuyển về.”

Kiều Thanh Thanh gật đầu.

Ba ngày sau, những chiếc tàu khác của đội tàu Thang Châu liền đến nơi, liên tục một tuần đều có tàu cập bờ, đội tàu Thang Châu đã tăng thêm gần 20 chiếc thuyền, xa xa còn có một chiếc tàu du lịch, cảnh tượng vô cùng chấn động.

“Nghe nói nơi này mực nước không đủ sâu cho thuyền du lịch đi qua, cô có muốn lên đó xem xem không?” Thịnh Miểu cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận