Thiên Tai Càn Quét

Chương 178: Vô Đề

Chương 178: Vô Đề

Thêm điều nữa là Trần Thành Lỗi rõ ràng không thể cứu được, Kiều Thanh Thanh không muốn lãng phí thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm quý giá lên một người không có giao tình và đã định sẵn sẽ chết.

Tối hôm đó, con trai của Trần Bính Cương không trụ được nữa, ngừng thở vào ban đêm, lúc chết nằm trong đống nôn mửa, anh ta cứ nôn rồi lại nôn, mặc kệ người nhà dọn dẹp giường như thế nào cũng không sạch sẽ được, cuối cùng nôn ra máu, nôn ra thịt giống như nội tạng, hô hấp đột ngột dừng lại.

“Con trai!”

“Chồng ơi!”

Tiếng khóc tuyệt vọng của người nhà họ Trần vang vọng trong đêm tối.

Ngày hôm sau, chồng của Vương Gia Hân cũng qua đời trong đau đớn. Trong mùa đông lạnh giá, Vương Gia Hân mất con gái bây giờ lại phải tiễn chồng đi, cô ấy không thể chịu đựng được cú sốc nên đã ngất xỉu.

Nhiệt độ không khí quá cao, người vừa mới qua đời không bao lâu đã bốc mùi, không có cách nào giữ lại ở trong nhà.

Nhưng chôn ở đâu thì căn bản không có chỗ chôn, chẳng lẽ trực tiếp ném xuống nước sao?

Nhà Kiều Thanh Thanh lại cho mượn thuyền xung kích, để hai nhà Trần, Vương có thể xử lý thi thể người nhà.

Thi thể không thể để lâu, hai nhà Trần Vương cùng đi đưa tang, dự tính đưa thi thể đến Phúc Sơn, vị trí trên thuyền xung kích có hạn, người đi có Vương Gia Nhạc, Vương Gia Hân còn có Trần Bính Cương.

“Nếu là em, em có cách nào không?” Thiệu Thịnh An bí mật hỏi Kiều Thanh Thanh.

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Hiện tại em cùng lắm cũng chỉ là một gà mờ, cho dù bác sĩ Ngụy còn sống, dưới điều kiện thiếu thực hiện y tế cần thiết, cô ấy cũng không có cách nào. Thịnh An, cho nên em rất may mắn, ngày nắng nóng hôm đó cả nhà chúng ta đều không ra ngoài, hầu hết người leo lên từ trong lũ lụt do băng tan ra đều không sống nổi. Phần số liệu này là căn cứ từ những người may mắn sống sót sau này làm ra, những thứ trong nước quá phức tạp, không khác gì thuốc độc, nếu trước tận thế còn có thể được cứu, nhưng vài năm sau thiên tai đủ để lấy mạng.”

“Chú Trần kia thì sao?” Thiệu Thịnh An nhớ rõ Trần Bính Cương và con trai từ dưới nước trở về.

“Lúc chúng ta rời khỏi nơi này ông ta vẫn còn sống, có lẽ ông ta là một trong số rất ít người may mắn đi.”

Nghe xong, Thiệu Thịnh An nhìn sóng nước màu nâu vàng lay động ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng nặng nề.

Khổ cực cứ luôn nối tiếp nhau đối với hai nhà Trần, Vương.

Đội ngũ đưa tang vừa đi cũng không thấy trở lại, hai nhà tha thiết ngóng trông ba ngày, ngày qua ngày tuyệt vọng. Lầu bảy tình cảnh âm u tăm tối, ngược lại, người nhà họ Trịnh tầng tám 802 lại rất vui vẻ, Trịnh Thiết Huy trở về rồi.

Cũng giống như kiếp trước, Trịnh Thiết Huy trở về vào ban đêm, con gái không tìm thấy ông ta mà ông ta tự mình trở về. Trên thuyền bè dường như còn mang theo vật tư, Kiều Thanh Thanh nghe thấy nhà bên cạnh lên lên xuống xuống hai lượt mới yên tĩnh lại.

“Trịnh Thiết Huy thật sự là một người có bản lĩnh.” Thiệu Thịnh An cảm khái.

“Anh có phát hiện ra không, trên quần áo ông ấy có máu.”

Thiệu Thịnh An nhíu mày: “Anh nhìn thấy rồi.”

“Ừm, Thịnh An, thời điểm khó khăn thật sự đã đến, anh hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Hít sâu một hơi, Thiệu Thịnh An cười nói: “Anh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Ngày thứ 11 nóng lên, nhiệt độ phá vỡ 40 độ C, ban đêm cũng duy trì trên mức 30 độ C.

Nước đọng ở nhiệt độ cao tiếp tục bốc hơi, mùi hôi thối cuồn cuộn, muỗi và chuột điên cuồng sinh sôi nảy nở, đục khoét xung quanh.

Thiếu thức ăn, thiếu thuốc men, không biết bao nhiêu người sau khi leo lên từ trong nước bẩn đã bị bệnh nặng qua đời, lại có bao nhiêu người vào một buổi sáng đột nhiên cảm thấy chóng mặt buồn nôn, cơ thể ớn lạnh, nôn mửa không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận