Thiên Tai Càn Quét

Chương 313: Vô Đề

Chương 313: Vô Đề

Nuôi không nổi, nuôi không nổi!” Thiệu Thịnh An thu hồi suy nghĩ, anh biết Tề Minh nói đúng, bọn họ chỉ là cơn sóng nhỏ trong đại dương bao la, giữ được gia đình cũng đã cố hết toàn lực rồi, mỗi người đều sẽ có vận mệnh riêng của mình.

“Chuẩn bị xong chưa? Cột lên xe đạp tôi đi, tôi đưa cậu về nhà trước.” Tề Minh thích tính cách của Thiệu Thịnh An, săn sóc chu đáo: “Đến nhà tôi ở một ngày đi, trời sắp sáng rồi, cậu ở nhà ngủ một giấc, chờ chạng vạng lại về xã khu mới.”

“Không cần, tốc độ đạp xe của tôi rất nhanh.”

“Được rồi, cũng không cần đạp quá nhanh, đừng để nửa đường bị nổ lốp xe.” Cái miệng của Tề Minh thật đúng là đen như quạ! Xe đạp của Thiệu Thịnh An quả nhiên nổ lốp nửa đường, đạp lên xóc nảy muốn chết. Người đi đường rất nhiều, nhiều người cũng giống như anh, là từ xã khu lên trấn trên đi làm công nhân, mọi người bao lớn bao nhỏ, mang hành lí cùng tiền lương kết toán, vất vả lại vui sướng mà chạy về phía nhà mình.

Một đội trị an đi lướt qua người bọn họ, ánh mắt như chim ưng quét nhìn mỗi một người qua đường, làm một ít ánh mắt lén lút không dám xem nhiều, trốn tránh mà né tránh tầm mắt.

Hôm nay là ngày nhóm công nhân hoàn thành công tác quay trở về nhà, phía trên rất coi trọng an toàn của công nhân, sợ công nhân mang theo nhiều vật tư sẽ gặp cướp bóc, bởi vậy liền phái đội tuần tra trị an trọng điểm ở trên con đường từ trấn trên về xã khu mới này.

“Xuy.” Thiệu Thịnh An nghe thấy một tiếng phụt khí, lốp xe sau cũng nổ. Anh thở dài một hơi, xuống xe đi bộ. Xe này thật ra còn có thể tiếp tục đi, nhưng anh xót xe, sợ nếu đi tiếp sẽ gây tổn hại nghiêm trọng, xe hỏng sớm. Anh đẩy xe đi trong dòng người, đèn chiếu sáng trên tay đội trị an soi sáng con đường phía trước, anh theo phương hướng ánh đèn phía trước mà đi, trong lòng nghĩ, Thanh Thanh hôm nay có đi chợ bày quán không?

Ở khu chợ cách khu tân xã 4 km, Kiều Thanh Thanh bỗng nhiên muốn về nhà. “Nếu không hôm nay thu quán sớm đi?”

Ba Thiệu cho rằng cô mệt mỏi: “Được! Hôm nay bán được khá tốt, chúng ta về nhà sớm một chút đi.”

Đầu xe ba bánh buộc đèn pin, ba Thiệu nghiêm túc lái xe, Kiều Thanh Thanh ngồi dựa vào sọt tre, cô có thể thấy ánh đèn như sao rải rác ở phía khu chợ. Cô nghĩ, công việc bên kia của Thiệu Thịnh An hẳn là kết thúc rồi, đến lúc đó bọn họ có thể cùng nhau tới nơi này bày quán, Thịnh An còn không có tới chợ đâu. Khi nào thì anh mới nghỉ đây?

Bọn họ hướng tới gần nhau, giống như đi qua mỗi một ngày một đêm, chờ đến khi Vĩnh Dạ tiến đến, bọn họ cũng dựa vào lẫn nhau, vĩnh viễn không chia lìa. Mạt thế năm thứ năm, mùa thu, căn cứ còn may mắn tồn tại khai triển đợt hành động diệt chuột lần thứ n, hành động lại lần nữa thu hoạch thành công lớn, nhưng tất cả mọi người đều biết, lại qua một thời gian, những con chuột đáng chết này sẽ ngóc đầu trở lại, cũng không biết trời nóng như vậy, sao chúng có thể sống được!

“Trên chợ quán thịt chuột nướng ngày càng nhiều, mẹ không dám ăn, nhìn thật sợ.” Kiều Tụng Chi nói.

“Ngửi rất thơm, thế nhưng mẹ xem bọn họ giết, thịt chuột màu đỏ tươi, thịt bên trong có rất nhiều đốm trắng, thoạt nhìn thật dọa người, vận khí chúng ta tốt, lúc này còn có thể ăn thịt tươi.” Mẹ Thiệu xoa bóp thịt trong chậu, bà ấy bỏ thêm muối ăn, bột ngọt, tiêu xay, dầu hào cùng tinh bột, xoa bóp trong chốc lát rồi dừng lại, đem bồn thịt này để ướp trong phòng, trong phòng có mở điều hòa, không sợ thịt hỏng, chờ ướp xong làm thịt tẩm bột chiên giòn.

Kiều Tụng Chi đã gọt xong khoai tây, đang làm khoai tây sợi, mẹ Thiệu nhìn trong chốc lát rồi cười: “Vẫn là tay bà linh hoạt, tôi làm không được, cắt khoai tây không bao giờ cắt mảnh được vậy, tựa như dệt khăn quàng cổ, làm áo lông, móc nơ con bướm, bà đều đã dạy tôi, tôi làm lại vẫn là kém một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận