Thiên Tai Càn Quét

Chương 110: Vô Đề

Chương 110: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh và gia đình cũng đóng kín cửa sổ, cuối cùng chỉ chừa lại cửa sổ thoát khí trong phòng vệ sinh để không khí lưu thông, đóng cửa phòng vệ sinh, các ô cửa sổ dưới cửa cũng đủ thông gió rồi.

“Con đọc báo thấy đây là cách người miền Bắc vượt qua mùa đông. Làm xong nhà sẽ ấm hơn. Nhưng mà chỉ sợ đêm nay trời sẽ lạnh."

"Ba không sợ trời lạnh, nhà mình có sàn sưởi ấm, ba thấy mây đen trên trời hình như cũng tản đi nhiều rồi, nếu hai ngày nữa mặt trời ló dạng, máy phát điện năng lượng mặt trời có thể phát huy tác dụng rồi, hơn nữa đến lúc đó chúng ta còn có thể tiết kiệm xăng để phát điện." Ba Thiệu nhìn trời ngây người, cầu nguyện mặt trời mau mọc lên.

Kiều Thanh Thanh không nói gì, kiếp trước ba năm liên tiếp khí hậu cực lạnh, ngay cả bóng dáng của mặt trời cũng không có.

Máy phát điện năng lượng mặt trời đã sẵn sàng, cô đang chuẩn bị phát điện cho máy điều hòa, đặc biệt là sắp tới trời sẽ nóng như lửa đốt. Ba năm này, muốn dùng điện thì không thể không có máy phát điện chạy bằng nhiên liệu. “May mà tuy trời rét nhưng không khí khô lạnh, mặt tôi sắp nứt ra rồi." Kiều Tụng Chi cảm khái nói: "Tôi chỉ sợ thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo giống như trước kia, lạnh đến có thể đông cứng cả xương cốt.”

Mẹ Thiệu đáp: "Đúng vậy, mùa đông năm ngoái rất lạnh, qua nửa tháng rồi mà vẫn bảy tám độ, mặc bao nhiêu quần áo cũng còn cảm thấy lạnh, nếu bây giờ thời tiết giống như năm ngoái, tôi thấy càng khó qua hơn.”

Kiều Thanh Thanh nghe hai mẹ nói chuyện phiếm cũng không xen vào, trong lòng thật ra cảm thấy may mắn, khô lạnh cũng tốt hơn ướt lạnh. Buổi tối, Kiều Thanh Thanh và những người khác đến tham dự đám tang của ông Vương ở tầng dưới. Hiện giờ tình hình đặc biệt, hỏa táng là không thể, cho nên nhà họ Vương chỉ có thể tổ chức tang lễ đơn giản, sau đó tạm thời chôn cất thi thể trong khu dân cư.

"Chờ sau này tình thế ổn định sẽ đưa đến Phúc Sơn." Bà Vương hoảng hốt nói.

Phú Sơn là một nghĩa trang địa phương, địa hình cao, chắc chắn không bị ngập lụt. Nhưng Phúc Sơn khá xa, hiện giờ không có phương tiện đi lại, trời lại lạnh thấu xương, hoàn toàn không thể đi bộ được, đi được vài bước chắc chắn sẽ ngã. Kiều Thanh Thanh nắm tay bà ấy, cảm nhận được sự lạnh lẽo trong bàn tay, trong lòng thương cảm.

"Bà Vương, chúng ta phải cố gắng sống sót, ông trời không cho chúng ta con đường sống, cho nên chúng ta phải sống tốt."

Câu nói này là kiếp trước bà Vương nói với Kiều Thanh Thanh, bà Vương sờ sờ mặt Kiều Thanh Thanh, nói cô thật đáng thương, bị người khác bắt nạt: "Đến nhà bà sống đi, sau này nhất định sẽ có cách sống sót."

Hai mắt bà Vương đỏ hoe, nước mắt chảy ròng ròng, khóe miệng giật giật, sau đó thở dài: "Phải sống, sống."

Tiểu khu Kim Nguyên hôm nay chôn hơn mười thi thể, Trịnh Thiết Huy cùng tổ trưởng tình nguyện viên sau khi bàn bạc đã chọn một địa điểm ở phía phòng điện ban đầu làm nơi chôn cất tạm thời. Sau khi đục lớp băng ra, chôn người xuống dưới, lại xúc băng vụn trở lại, chẳng mấy chốc trong điện đã có hơn chục ngôi mộ.

Một số người dân phản đối, nói rằng chôn cất trong khu xui xẻo, nhưng sau đó đã bị người nhà của nạn nhân đánh bầm dập, máu bắn văng tung tóe trên nền tuyết.

“Nhà ông có giỏi thì sau này đừng có người chết." Vương Gia Nhạc trước giờ vẫn luôn híp mắt cười ngây ngô giờ khắc này bộc phát ra sức mạnh kinh người, nếu không phải mọi người kéo chặt, anh ấy thật sự sẽ đánh chết người. "Được rồi được rồi, đừng để ông Vương lo lắng cho anh, về nhà đi." Thiệu Thịnh An kéo chặt cánh tay của Vương Gia Nhạc, phối hợp với những người hàng xóm kéo anh ấy về.

Vương Gia Nhạc hất mọi người ra, quỳ gối trước mộ khóc không thành tiếng: "Ông nội, ông nội ô ô!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận