Thiên Tai Càn Quét

Chương 119: Vô Đề

Chương 119: Vô Đề

Sau khi Hồ Nham Hải đi thăm ba mẹ trở về, Kiều Thanh Thanh nói với Hồ Nham Hải về chuyện này: “Có thể là có chút khuynh hướng trầm cảm, phải đưa cô ấy đi tìm bác sĩ tâm lý, tôi nhớ ở gần nhà anh có một bệnh viện hạng ba, một đồng nghiệp của tôi đã đến đó khám bệnh trầm cảm sau đó trị khỏi rồi. Anh để tâm một chút, chuyện này liên quan đến tính mạng của cô ấy.”

Hồ Nham Hải sợ hãi trong lòng: “Tôi sẽ chú ý.”

Kiều Thanh Thanh nhíu mày: "Hay là để tôi đưa cô ấy đi, đợi cô ấy bồi dưỡng cơ thể tốt rồi tôi sẽ đưa cô ấy đi.”

"Không cần đâu, tôi sẽ để tâm, cô yên tâm.” Hồ Nham Hải bảo đảm.

Vào buổi sáng ngày thứ sáu kể từ khi nhiệt độ giảm mạnh, Kiều Thanh Thanh ở trong phòng vệ sinh nghe thấy tiếng cánh quạt máy bay đã xa cách lâu ngày.

Những người khác cũng nghe thấy, kích động chạy ra ngoài xem.

Quả nhiên là máy bay đến phát vật tư.

“Hình như đang đi về phía bên tiểu học, chúng ta cũng đi xem xem.” Trịnh Thiết Huy hưng phấn tổ chức hàng xóm cùng nhau xuất phát.

“Tôi cũng đi xem một chút.” Thiệu Thịnh An nói với người trong nhà, Hồ Nham Hải lập tức nói anh ta cũng đi.

Sáng nay, máy bay liên tục bay đi bay lại, Kiều Thanh Thanh không đếm được có bao nhiêu chiếc máy bay, nhưng rõ ràng là thuyền vật tư bên phía tiểu học Kim Nguyên đã được bổ sung đủ vật tư qua từng chuyến bay của những chiếc máy bay này. Trịnh Thiết Huy vui vẻ thông báo rằng: “Ngày mai sẽ phân phát vật tư bình thường rồi.”

Sáng sớm hôm sau, Thiệu Thịnh An, Hồ Nham Hải và ba Thiệu cùng những người hàng xóm xuất phát đi nhận vật tư.

Khi Hồ Nham Hải đến, anh ta mang theo chứng minh thư cùng giấy đăng ký kết hôn của mình và Viên Hiểu Văn, thế là cũng nhận được hai phần.

"Lại bắt đầu những ngày tháng ăn bánh quy khô rồi, haizz.”

"Số nước uống được phân đều đã đóng băng rồi, làm sao uống được đây.”

"Tàu vật tư lần này không phát nhiên liệu, tôi còn tưởng rằng sẽ phát bình gas chứ.”

“Phát diêm cũng không tệ rồi, siêng năng một chút, tự mình đi đào củi đốt đi.”

"Tôi đã tháo tủ trong nhà rồi.”

Có khó khăn thế nào, người sống vẫn phải nỗ lực mà sống.

Sau khi Viên Hiểu Văn bồi dưỡng tốt cơ thể xong liền nói muốn trở về, Kiều Thanh Thanh giữ cô ấy ở lại thêm vài ngày, cô ấy cười lắc đầu. Cô ấy nắm chặt lấy tay của Kiều Thanh Thanh, nhỏ giọng nói: “Thanh Thanh, cuộc sống của nhà cậu tốt hơn người khác, đồ ăn, đồ dùng cũng đều tốt hơn, các cậu phải cẩn thận, đừng để người khác biết được, bây giờ bên ngoài có rất nhiều người xấu. Tớ biết tớ đã mang đến rất nhiều phiền phức cho nhà cậu, Thanh Thanh, cậu có thể giúp tớ một lúc nhưng không thể giúp tớ cả đời, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, tớ không thể chiếm lợi ích của cậu một cách đương nhiên như vậy, đây không phải là giải pháp lâu dài."

"Chúng ta đã quen biết nhau hơn hai mươi năm rồi, giống như chị em ruột vậy.” Kiều Thanh Thanh thật lòng muốn giữ Viên Hiểu Văn lại, những ngày này cô thường khuyên bảo Viên Hiểu Văn, tận mắt nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Viên Hiểu Văn càng ngày càng nhiều, đối với Viên Hiểu Văn, ở lại là sự lựa chọn tốt nhất.

"Thanh Thanh, cậu phải chăm sóc mình cho tốt, sau này chúng ta gặp lại, tớ sẽ đến thăm cậu.”

Không thể giữ Viên Hiểu Văn, Kiều Thanh Thanh chỉ đành tiễn vợ chồng bọn họ trở về. Quà tặng mà cô chuẩn bị, Viên Hiểu Văn không nhận hết, hết nước hết cái khuyên bảo cô đừng quá ăn xài phung phí, không đợi Kiều Thanh Thanh giải thích, Viên Hiểu Văn đã nháy mắt với cô: "Lần trước không phải mới nói cậu phải học cách giấu sao, tớ mang nhiều đồ như vậy về, tớ có muốn giấu cũng không giấu nổi. Tớ biết cậu đối tốt với tớ, nhưng tớ cũng muốn tốt cho cậu.”

Cô ấy chỉ mặc một bộ quần áo mới từ đầu đến chân, mang theo một chút thức ăn cùng với một chiếc bếp cồn cỡ nhỏ, cứ như vậy mà trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận