Thiên Tai Càn Quét

Chương 140: Vô Đề

Chương 140: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh nhận lấy đơn thuốc, đọc nhanh như gió, đồng thời trong lòng cô cũng có tính toán.

Sau khi xem xong thì cô thờ phào nhẹ nhõm, cô cầm chiếc bút ở trên bàn chỉ vào đơn thuốc: “Ba loại này tôi không có, vậy có loại thuốc nào thay thế được không?”

Bác sĩ Trịnh thất thần nhìn cô, rồi nhớ tới lời vừa rồi y tá mới nói. Sau đó bác sĩ Trịnh cầm lấy bút viết tiếp: “Mấy loại này cũng có thể dùng được, hiệu quả cũng tương đương.”

Cuối cùng thì Kiều Thanh Thanh cũng nở nụ cười: “Vậy được rồi, tôi sẽ đi mang thuốc tới. Bây giờ mẹ tôi ho khan có nhiều đờm, vừa rồi lúc kiểm tra còn ho ra máu, vậy có phải nên làm gì đó để dịu bớt không?”

“Có thể phẫu thuật mở lồng ngực để làm lưu thông dịch, cuộc phẫu thuật này tôi làm được. Trước tiên cô hãy đi tìm thuốc đi, tôi làm phẫu thuật cho mẹ cô trước.”

Đêm nay, hai người Kiều Thanh Thanh ở lại bệnh viện.

Ở bệnh viện lạnh như hầm băng, Kiều Thanh Thanh giả vờ như đi ra ngoài một chuyến rồi mang than và củi về.

“Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi?”

Kiều Tụng Chi nói đã đỡ hơn rồi thì Kiều Thanh Thanh mới an tâm được chút.

Cô và Thiệu Thịnh An thay phiên nhau trực đêm, dùng một đêm này để đối phó với quá khứ. Tin tốt là sang ngày thứ hai thì bệnh tình của Kiều Tụng Chi có chuyển biến tốt, bà ấy nói là muốn về nhà.

Bác sĩ Trịnh nói ở lại quan sát thêm mấy ngày thì sẽ đảm bảo hơn. Kiều Thanh Thanh biết mẹ cô không muốn nhìn thấy hai người họ chịu lạnh cóng nên an ủi bà: “Chúng con còn trẻ nên không sợ lạnh. Mẹ, mẹ phải mau khỏi bệnh, mẹ là người quan trọng nhất của con.”

Kiều Tụng Chi ho khan cười: “ Người quan trọng nhất của con không phải là Thịnh An sao?”

Kiều Thanh Thanh gật đầu: “Hai người đều là người quan trọng nhất của con. Nếu như phải lựa chọn thì mẹ còn quan trọng hơn, con yêu mẹ nhất.” Cô xoa xoa khóe mắt của Kiều Tụng Chi, nếp nhăn ở nơi này khiến lòng cô chua xót.

“Mẹ không sao rồi, đừng khóc.”

“Con không khóc, mẹ có đói không, con múc cháo cho mẹ.”

Phòng thuốc ở bệnh viện đúng là trống rỗng hơn nửa, trong mấy ngày Kiều Thanh Thanh ở bệnh viện đã gặp được nhiều lần người nhà bệnh nhân gây chuyện. Cô biết, nếu như mình không giành được thuốc men và phải đối mặt với việc lực bất tòng tâm khi mẹ bị bệnh thì nhất định cô cũng sẽ tuyệt vọng giống như họ vậy.

Mấy ngày nay ở phòng bệnh với mẹ, có lúc Kiều Thanh Thanh sẽ đi tìm bác sĩ Trung y để giải đáp nghi vấn hoặc giải thích nghi hoặc. Khoa Trung y ở bệnh viện đã hoàn toàn hết cách kê thuốc, thuốc Trung y ở trong phòng thuốc đã dùng hết từ lâu rồi. Kiều Thanh Thanh quan sát hai ngày nay thì thấy vị bác sĩ lớn tuổi trực ban của Trung y dùng châm kim châm cứu để bệnh nhân bớt đau đớn. Dùng phương pháp đặc biệt để làm giảm đau đớn cho người bị thương, cô vô cùng kính nể.

Biết được cô muốn bái sư, vị bác sĩ Trung y sáu mươi bảy tuổi này nhìn cô như trẻ con, rồi cười nói: “Học Trung y ấy à, không phải một sớm một chiều là có thể học được đâu. Nếu như là lúc trước thì cũng phải đào tạo ở trường học mấy năm, sau đó thực hành ở bệnh viện mấy năm mới có thể thành tài được đó. Cháu muốn học châm cứu thì kim châm không được châm linh tinh, thuốc bắc cũng cũng không thể uống bừa. Nếu như cháu muốn học thì chờ sau này tình hình tốt hơn, sau đó cháu nghiêm túc thi vào một trường mà học.”

Kiều Thanh Thanh sao có thể tự nhận rằng mình đi học lỏm qua loa hại người hại mình chứ. Chỉ là cô muốn học thêm một chút tiểu xảo có tác dụng để sau này chăm sóc tốt cho người nhà. Kiều Thanh Thanh dùng giọng nói khẩn khoản thể hiện quyết tâm theo đuổi và tâm nguyện, hơn nữa còn cam kết mình có thể nộp học phí.

“Cô dạy cháu đi mà, có việc gì cần cháu giúp cô cứ việc nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận