Thiên Tai Càn Quét

Chương 157: Vô Đề

Chương 157: Vô Đề

Còn chưa đầy nửa năm, Văn Văn đã phải trải qua hai lần sảy thai và bệnh tật, chẳng trách tinh thần của cô ấy sụp đổ nhanh chóng như vậy.

“Trạng thái tinh thần của Văn Văn không được tốt, tại sao anh dám! Tại sao anh dám làm cho cô ấy có con nhanh như vậy!” Kiều Thanh Thanh phẫn nộ đến mức tay run lên hỏi: “Nếu anh đã làm cho cô ấy mang thai một lần nữa tại sao không bảo vệ tốt cho hai mẹ con cô ấy chứ!”

Nhìn thấy dáng vẻ đã mất hết hy vọng của Nham Hải , trong lòng Kiều Thanh Thanh căm phẫn tột cùng.

“Thanh Thanh, em bình tĩnh lại đi.” Thiệu Thịnh An rất lo lắng khi thấy cô tức tới nỗi mặt chuyển qua màu trắng. Càng đáng sợ hơn khi thấy cô trừng con mắt nhìn Hồ Nham Hải, chỉ sợ cô không kiềm chế nổi mà đâm cho anh ta 1 nhát.

“Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi.” Dưới sự trách móc của Kiều Thanh Thanh khiến Hồ Nham Hải đang ở trạng thái mơ hồ dần tỉnh lại, mặt anh ta tê tái: “Thanh Thanh, tôi biết cô hận tôi, cô hãy giết tôi đi.”

“Đại Hải!”

“ Nham Hải!”

“Tại sao tôi lại phải giết anh?” Kiều Thanh Thanh bình tĩnh lại, quay người: “Lúc nào làm tang lễ.”

Không có tang lễ, Viên Hiểu Văn được mai táng đơn giản.

Hồ Nham Hải không đồng ý chôn cất Viên Hiểu Văn ở tiểu khu.

“Lạnh quá, toàn là băng, tôi muốn chôn cất cô ấy ở Phúc Sơn.”

Sáng sớm ngày thứ hai, Kiều Thanh Thanh cùng với Thiệu Thịnh An, Hồ Nham Hải và hai anh em nhà họ Đường, năm người cùng lên đường, trên lưng Hồ Nham Hải cõng thi thể Viên Hiểu Văn, đi đôi giày trượt băng trượt tới Phúc Sơn.

Kiều Thanh Thanh không biết lúc đó Vương Gia Nhạc mượn bọn họ giày trượt băng để đưa ông Vương đến núi Phúc Sơn để chôn cất có cảm giác gì, nhưng cô cảm thấy rằng lúc này trái tim của cô như bị khoét một cái hố. Cô không muốn nói gì, cũng không thể hiện cảm xúc ra ngoài, đôi chân cô trượt như một cái máy vậy.

Qua một đêm, hình ảnh của Viên Hiểu Văn não nát bét chảy đầy máu vẫn xuất hiện trước mắt cô khiến nỗi đau của cô không thể thuyên giảm.

Cô thậm chí còn nghĩ tới, ở kiếp trước đến bản thân lúc qua sông còn không bảo vệ được mình thì sao có thể bảo vệ được người khác, trước giờ chưa đi tìm Viên Hiểu Văn. Sau đó cũng mất liên lạc với cô ấy, có phải là lúc đó với Viên Hiểu Văn ở kiếp này giống nhau, đều phải trải qua sự đau khổ, cô ấy tuyệt vọng từng ngày trong môi trường lạnh lẽo, cuối cùng cũng chọn cách giải thoát cho bản thân.

Kính bảo hộ bị sương làm mờ đi, Kiều Thanh Thanh tháo kính xuống để gió lạnh thổi vào trong mắt cô.

Buổi trưa họ đã đến Phúc Sơn, nơi đó được chọn là một trong những nơi trú nạn do vị trí địa lý thuận lợi, nhìn xa xa thấy tường và nhà đều là màu xám, nơi trú ẩn mới được xây dựng bằng nguyên liệu giống với trường tiểu học Kim Nguyên.

Trước khi tận thế, Phúc Sơn là địa điểm nghĩa trang, bình thường chỉ có những người thờ cúng tổ tiên, hay dâng hương lên cho những người đã khuất với người quản lý nghĩa trang mới đến đây. Nhưng thiên tai lũ lụt nối đuôi nhau, giờ chỉ cần khu đất cao để an cư là tốt rồi, ở bên cạnh người đã khuất cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Lúc lên núi, đám người Kiều Thanh Thanh phải dừng lại để kiểm tra, ở đó có quân đội đóng quân để duy trì trật tự.

Sau khi đăng ký, có nhân viên hướng dẫn: “Những vị trí đẹp đều hết rồi, bây giờ chỉ còn những vị trí ở xa các bạn chọn một cái đi.”

Cuối cùng Hồ Nham Hải chọn cái hướng đối diện với quê nhà của Viên Hiểu Văn.

Thi thể bị thiêu rụi thành một lọ tro nhỏ. Đất đã bị đông cứng, Hồ Nham Hải một mình đào lên, anh ta không cho bất cứ ai động vào. Sau khi chôn cất xong, Hồ Nham Hải dường như cũng bị chôn vùi ở trong đó.

“Tôi thực sự hận anh, nhưng Văn Văn yêu anh, cô ấy cũng không muốn liên lụy tới anh, anh phải sống cho thật tốt đừng khiến cho cô ấy mất rồi cũng không yên lòng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận