Thiên Tai Càn Quét

Chương 121: Vô Đề

Chương 121: Vô Đề

“Thơm quá, mọi người có ngửi thấy không?” Trong phòng 802, Trịnh Lương Dĩnh hỏi.

“Mùi gì?” Bà Trịnh nhíu mày.

"Là mùi thơm, mùi rất thơm, con không nói ra được là mùi gì, hình như là thịt gì đó.”

Bà Trịnh giễu cợt: “Thời buổi này, ngoại trừ nhà chúng ta ra còn có nhà ai có thể ăn được thịt ngon chứ, mùi con ngửi thấy có lẽ là mùi thịt kho tàu của nhà chúng ta.”

Trịnh Lương Dĩnh cau mày, thịt ở trong nhà không tươi lắm, cô ta ngửi và cảm thấy mùi vị không ngon. Nhưng cô ta cũng không muốn tranh cãi với mẹ mình, nghe thấy mẹ cô ta kêu lạnh, cô ta chỉ đành đóng ban công lại, chỉ chừa một khe hở để thông gió.

Gió đêm nay quá lớn, luồn vào khắp nơi giống như kim, lớp màng nhựa quấn quanh cửa sổ bị thổi đến kêu sột soạt. Để tránh lạnh, tất cả cửa ra vào và cửa sổ của mỗi nhà đều đóng chặt, nếu không phải là sợ ngộ độc khí các – bon khi đốt lửa sửa ấm trong nhà, e rằng mọi người cũng không chừa lấy một kẽ hở.

Nhà Kiểu Thanh Thanh ăn xong bữa cơm đoàn viên, trời đã tối hẳn. Thời tiết này đừng nói đến việc canh đêm gì nữa, sau khi mọi người ăn cơm xong bèn nghỉ ngơi một chút rồi ai nấy đều đi ngủ.

Kiều Thanh Thanh trằn trọc mãi không ngủ được bèn ra ban công đo nhiệt độ bên ngoài.

“Âm 51 độ C.” Cô quay đầu nói với Thiệu Thịnh An.

"Thấp hơn 3 độ C so với thời gian này ngày hôm qua, mùa đông này quá khắc nghiệt rồi. Theo như em nói, đợt giảm nhiệt mạnh đã đến sớm hơn, có lẽ thời gian duy trì giảm nhiệt cũng sẽ ngắn lại.” Thiệu Thịnh An cố gắng lạc quan.

"Hy vọng là vậy."

Nghe tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ, Kiều Thanh Thanh dần chìm vào giấc ngủ.

Vào ngày đầu tiên của năm mới, hoàn toàn không có không khí đón tết, có chăng chỉ là sự lạnh lẽo vô tận.

"Hôm nay để con và Thịnh An đi lấy vật tư, ba, ba nghỉ một lần đi.”

Ba Thiệu lo lắng: "Hôm nay trời lạnh hơn bình thường, gió còn lớn, con có thể không?”

Kiều Thanh Thanh gật đầu: "Con mặc rất dày rồi, không sao.”

Gió thổi suốt một ngày mà vẫn không dừng lại, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An bất chấp gió lạnh tiến lên phía trước một cách khó khăn. Gió quá lớn, không dám đi giày trượt băng, dưới đế giày cô còn quấn đinh giày nhưng vẫn đi rất chậm trong cơn gió mạnh.

“Cẩn thận một chút!” Thiệu Thịnh An lớn tiếng hét.

Kiều Thanh Thanh làm cử chỉ khiến anh yên tâm.

Có rất nhiều người đi ngược chiều gió giống như bọn họ, có người không cẩn thận ngã xuống, lăn mấy mét mới dừng lại, trong gió truyền đến tiếng kêu đau đớn kinh hãi của người đó.

Mất gần bốn mươi phút để đi bộ đến trường tiểu học Kim Nguyên.

"Em nghỉ ngơi một chút, anh qua đó xếp hàng.” Thiệu Thịnh An nói.

"Em cùng anh đi xếp hàng, đứng ở đâu chả là đứng.”

Hàng ngũ rất dài, lúc xếp hàng Kiều Thanh Thanh quan sát những người nhận vật tư trước đó, phát hiện vật tư hôm nay có chút không giống bình thường.

"Vật tư hôm nay hình như là mỳ ăn liền và chân giò hun khói, hình như còn có một gói có bao bì màu hồng, không biết là thứ gì.” Thiệu Thịnh An cũng quan sát một chút.

“Lát nữa sẽ biết.” Chuyện quá lâu rồi, Kiều Thanh Thanh cũng không nhớ nổi.

Khi đến lượt Kiều Thanh Thanh, sau khi đối phương nhìn chứng minh thư của cô, phân cho cô một túi mỳ ăn liền gồm năm gói, một túi chân giò hun khói và hai chai nước, cuối cùng còn phân cho cô một gói băng vệ sinh.

Kiều Thanh Thanh nói cảm ơn sau đó lấy đồ đi.

Hóa ra bao bì màu hồng là băng vệ sinh.

Cô hỏi chi tiết thì nhân viên nói thứ này được phân theo độ tuổi, phụ nữ trên 14 tuổi và dưới 55 tuổi mới được phát băng vệ sinh. Như vậy tính ra, Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu đều không được phát băng vệ sinh, khi rời đi, Kiều Thanh Thanh nghe thấy một người đàn ông hỏi: "Tại sao mẹ tôi lại không có?"

Tiếng giải thích của nhân viên bị gió thổi bay đi: "Vật tư khan hiếm, không có cho những người trên 55 tuổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận