Thiên Tai Càn Quét

Chương 113: Vô Đề

Chương 113: Vô Đề

Cả nhà đều bị cô ấy giày vò đến mệt mỏi, nhưng Vương Gia Hân rất phấn khích, chỉ nói: “Mọi người chờ một chút, xem con phát hiện được gì nè." Trong nhà đành thắp nến theo yêu cầu của Vương Gia Hân, người chồng dùng vai đỡ chân Vương Gia Hân để cô ấy đứng trên ghế. Bà Vương ở bên cạnh nhìn sợ đến sắp ngất xỉu, không ngừng dặn dò Vương Gia Nhạc đỡ hai người cho cẩn thận: "Cẩn thận đừng để ngã đấy."

Vương Gia Hân nín thở, cuối cùng cũng chạm vào được trần nhà theo ý muốn. "Thả em xuống."

Sau khi xuống, cô ấy hạ giọng nói nhỏ với người nhà như thể vừa tìm được kho báu: "Trần nhà nóng lắm."

Mọi người nghe xong đều rất ngạc nhiên, sau đó ai cũng không tin. "Thật đấy, không tin mọi người tự lên sờ thử xem." Vương Gia Nhạc bế vợ lên, vợ anh ấy cũng nói trần nhà nóng, cả hai phòng đều thử qua một lần cuối cùng xác nhận là nóng thật.

"Kì lạ."

"Chẳng lẽ lầu trên đang cháy sao?"

"Không thể nào, cháy cũng không thể làm toàn bộ trần nhà ấm lên được." Vương Gia Nhạc hỏi bà Vương: "Nội, không phải nội nói mấy tháng trước nhà tiểu Kiều mới tân trang nội thất sao? Nhà bọn họ có phải có máy sưởi sàn nhà không?”

Bà Vương cố gắng nhớ lại, rồi sau đó lắc đầu: "Bà không hỏi, chỉ thấy có một cái thùng lớn kêu leng keng, không biết là chứa cái gì.”

Vương Gia Nhạc hơi thất vọng.

Con gái anh ấy bỗng nhiên nói: "Ba, con nghe dì Tống dưới lầu nói sàn nhà dì Kiều rất ấm, sàn ấm là cái gì vậy ba?"

Vương Gia Nhạc kinh ngạc: “Xem ra là nhà chúng ta được hưởng ké.” Chú họ thở dài: "Nhà chúng ta không có máy sưởi sàn, dù nhà bọn họ có, nhưng nhà chúng ta có thể hưởng ké bao nhiêu nhiệt độ chứ.”

"Tăng được mấy độ là đã tốt lắm rồi, tuy vẫn còn âm, nhưng âm 40 độ so với âm ba mươi mấy độ thì vẫn có sự chênh lệch. Được rồi, ngày mai con sẽ cầm nhiệt kế sang nhà bên cạnh xem nhiệt độ ban đêm trong phòng họ bao nhiêu."

Vương Gia Nhạc đã trưởng thành rất nhiều, còn dặn mấy đứa trẻ trong nhà không được nói chuyện này ra.

“Nếu nói ra chú sẽ ném các cháu ra ngoài cho đông lạnh thành que kem.” Bọn trẻ sợ hãi vội bịt miệng lại.

"Được rồi được rồi, bé ngoan không nói lung tung, bà sẽ dạy bọn chúng." Bà Vương nói.

"Ngủ đi, ngày mai còn phải đi nhặt củi."

Ngày hôm sau, Vương Gia Nhạc quả nhiên đến 702 bên cạnh hỏi thăm. "Nhà tôi không có nhiệt kế, dù sao cũng lạnh, ai quan tâm nó mấy độ chứ." Vương Gia Nhạc sang 802 hỏi Trịnh Thiết Huy.

"Tối qua trước khi ngủ chú đo thấy âm 43 độ C, mẹ nó, cả đêm không ngủ được, lạnh muốn chết!" Trịnh Thiết Huy oán giận xong, kỳ lạ hỏi: "Cháu hỏi cái này làm gì?”

"Cháu chỉ tò mò chút thôi, nhà chú ở tầng tám, nhà cháu ở tầng bảy, có phải ở khác tầng thì nhiệt độ cũng khác nhau không?"

Trịnh Thiết Huy cười nhạt: "Có thể chênh lệch bao nhiêu chứ, dù sao cũng không phải là chênh lệch mấy chục tầng."

Vương Gia Nhạc lại đến nhà Kiều Thanh Thanh hỏi thăm. Lúc mở cửa, Kiều Thanh Thanh từ ánh mắt đầu tiên đã biết, nhà họ Vương đã phát hiện. Cô cũng không có gì phải lo lắng, vì vậy cô mỉm cười, hỏi anh ấy có chuyện gì. Vương Gia Nhạc thấy cô thản nhiên như vậy, có vẻ cũng không sợ anh ấy nói ra ngoài. Trong lòng Vương Gia Nhạc cười khổ, sao anh ấy có thể nói ra chuyện tổn hại đến người khác mà không có lợi cho mình chứ?

Nhưng hình như Kiều Thanh Thanh có quan hệ tốt với bà nội mình thì phải, phần giao tình này khó có được, cũng không phải là anh ấy muốn chiếm lợi ích của ai, 801 có máy sưởi sàn là bản lĩnh của bọn họ, nhà mình có thể cọ một chút hơi ấm là đã tốt lắm rồi. “Nhà chúng tôi định đi nhặt củi, các cô có muốn đi cùng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận