Thiên Tai Càn Quét

Chương 151: Vô Đề

Chương 151: Vô Đề

Ngày này, Thiệu Thành An lại đến đón cô tan học, nói với cô 1 tin xấu: “Trịnh Manh nay có đến nhà để tìm em, anh nói em không có nhà.”

Kiều Thanh Thanh bất ngờ nói: “Cô ấy tìm đến tìm em làm gì? Vì Đỗ Kiệt hả? Đỗ Kiệt bị Lâm Minh Dũng sa thải rồi?”

“Thanh Thanh nhà mình quả thật rất thông minh, đúng rồi, hôm đó không phải đã chạm mặt với họ sao, Đỗ Kiệt lẽ ra nên hưởng lợi được từ Lâm Minh Dũng nhưng sau đó Lâm Minh Dũng chắc không muốn dùng anh ta nữa nên Trịnh Manh đã tìm đến nhà để tìm em nói chuyện vì em nên Đỗ Kiệt mới bị đuổi việc.”

Kiều Thanh Thanh lạnh nhạt cười: “Khen cho chiêu ném đá giấu tay.”

“Cô ta muốn ở nhà đợi em nhưng bị anh đuổi ra rồi, đó là chuyện hồi sáng, trước khi anh ra ngoài cũng đã nói với ba mẹ, nếu như cô ta đến thì đừng cho cô ta vào nhà.”

Nhưng 2 hôm sau, lúc Kiều Thanh Thanh ở nhà đã gặp Trịnh Manh ở cửa, cô không cho Trịnh Manh vào nhà, đưa cô ta đến phòng điện.”

“Sao lại đến đây, đi ra chỗ khác nói chuyện đi.” Trịnh Manh vừa nhìn đã hiểu ra, khu vực cô ta đang đứng là khu chôn cất thi thể.

“Ở đây yên tĩnh, cậu có việc gì thì nói trực tiếp ra đi, đừng vòng vo.”

Trịnh Manh ngơ ngác, cảm thấy kì lạ hỏi: “Thanh Thanh, cậu thay đổi nhiều thật đấy, tớ còn tưởng tớ nhận nhầm người rồi cơ.”

Nhìn thấy Kiều Thanh Thanh nhìn cô ta, dáng vẻ đợi cô ta nói chuyện, trong lòng của Trịnh Manh đã tin vào lời chồng cô nói, tính cách của Thanh Thanh thay đổi rõ rệt. Cô ta thở dài: “Thanh Thanh, chắc cậu cũng nghe qua sự việc từ chồng cậu rồi, tớ bây giờ không có cách nào nữa nên mới phải tìm đến cậu, dù gì hai người cũng là cha con, chồng tớ cũng bị cuốn vào sự việc của hai người, bây giờ ngày tháng trôi qua sống rất khó khăn, công việc của anh ấy cũng mất rồi, bây giờ cuộc sống cả gia đình tớ bị ảnh hưởng rất nhiều, cậu xem có thể vì tình bạn mười mấy năm của chúng ta, nói giúp tớ vài câu được không.”

“Muốn tôi nói chuyện tình cảm?Là muốn tôi phải cho Lâm Minh Dũng thêm một cái tát phải không?”

Trịnh Manh bất ngờ nói: “Thanh Thanh! Cậu bị làm sao vậy, đó là ba của cậu đó!” Trịnh Manh Manh nhìn Kiều Thanh Thanh cười khểnh, biết là cô sẽ không giúp nên vội vàng khuyên: “Mặc dù…Mặc dù ông ấy và dì đã ly hôn rồi, những vẫn năm nay vẫn quan tâm đến cậu mà, ông ấy biết chồng tớ là bạn của cậu nên nhiệt tình giúp đỡ, đều là do nể mặt cậu, cậu như này…như này là bất hiếu đó.”

Kiều Thanh Thanh cười nhẹ: “Thì ra vì do tôi nên Đỗ Kiệt mới có được việc làm sao.”

Trịnh Manh liền đáp: “ Đúng vậy, đúng vậy, chú Lâm đối với cậu cũng tốt mà, cậu đi xin lỗi ông ấy một câu đi, tình cha con làm sao có thể giận nhau lâu như vậy được. Thanh Thanh à nghe lời tớ khuyên đi, bây giờ và hồi trước khác nhau rất là nhiều, tớ biết tâm trạng của cậu giờ cảm thấy như thế nào, luôn có ác cảm với ba, nhưng giờ nhìn vào thực tế, bây giờ tai họa không ngừng, không biết làm sao mới trụ lại được, tự làm khổ mình chỉ vì lòng kiêu hãnh với cái tôi cao thì đó mới là thực sự ngu ngốc.” Nghe lời khuyên nhủ của Trịnh Manh, Kiều Thanh Thanh chỉ cảm thấy người đứng trước mặt mình như là một người lạ vậy.

Rõ ràng là hồi trước, Trịnh Manh là người có suy nghĩ rất đơn thuần và đáng yêu, cô và Viên Hiểu Văn đã phải khuyên cô ta hết nước hết cái là đừng kết hôn với Đỗ Kiệt, sau những lần chia xong hợp, hợp rồi lại chia cuối cùng vẫn kết hôn với nhau.

“Thôi được rồi.” Kiều Thanh Thanh ngắt lời cô ta: “Nếu Đỗ Kiệt đã có lý lịch công việc không rõ ràng, những thành quả mà anh ta đạt được cũng không phải tự lực đi lên, bây giờ bị Lâm Minh Dũng sa thải rồi cũng không phải là điều vô lý, cậu tìm tớ cũng không có tác dụng.”

“Thanh Thanh, cậu không phải…..”
Bạn cần đăng nhập để bình luận