Thiên Tai Càn Quét

Chương 247: Vô Đề

Chương 247: Vô Đề

"Anh Diệp, một cái cây to như vậy lát nữa làm sao có thể mang đi?" Thiệu Thịnh An hỏi.

"Trực tiếp khiêng đi." Diệp Trường Thiên lơ đễnh, mặc kệ mấy người Thiệu Thịnh An chặt củi: "Hiện tại quá nóng, không biết từ khi nào khu rừng này sẽ bốc cháy rồi bị đốt sạch. Khu rừng mà chúng ta chặt lúc trước đột nhiên bị thiêu rụi, bất đắc dĩ mới chạy xa như vậy đến nơi này. Các anh phải quý trọng cơ hội, đến một lần thì làm nhiều hơn một chút, à đúng rồi, cũng phải, các anh dọn đi, bằng không chặt xuống không mang đi khẳng định lần sau sẽ không thấy đâu, đó không phải là làm việc cho người khác vô ích sao.”

Thiệu Thịnh An cười gật đầu.

Kiều Thanh Thanh vừa chặt vừa chuyển vào không gian, thiên tai mạt thế không biết sẽ kéo dài bao nhiêu năm, thời tiết tương lai sẽ bình thường ba năm, nhưng ba năm sau chính là Vĩnh Dạ, cây mới trồng còn chưa có thành tựu lâu dài đã mất đi ánh mặt trời nuôi dưỡng, làm sao lớn lên được.

Thứ nhiên liệu này trồng thế nào cũng không ngại nhiều, cô chắc chắn phải cất giữ nhiều hơn một chút.

Bên kia, Diệp Trường Thiên đã chặt hơn hai mươi cây, hắn tùy ý cắt bớt tán cây đi một ít, dùng dây thừng thật dài buộc thân cây lại với nhau, sau đó ngồi ở phía trên bất động, một lát sau Kiều Thanh Thanh quay đầu lại, thấy hắn đã ngủ thiếp đi.

"Là một người có năng lực." Thiệu Thịnh An nhẹ giọng nói với Kiều Thanh Thanh.

Năm giờ sau, Diệp Trường Thiên tỉnh lại, huýt sáo, liên tục thổi chín tiếng, dừng lại vài giây lại thổi chín tiếng nữa.

"Đi thôi, chúng ta đến bên cạnh rừng tập hợp, cùng nhau trở về thôn." Diệp Trường Thiên khom lưng, nhấc dây thừng lên, kéo đi ra ngoài.

Cây khô cao ba bốn thước bị hắn kéo đi, vị trí hắn đề cập là thân cây chính, lúc kéo đi sẽ có một ít cành cây không chặt sạch bị bẻ gãy trên mặt đất.

"Các anh muốn thì tự mình nhặt đi, tôi không cần nữa."

"Sức lực thật lớn." Thiệu Thịnh An cảm khái: "Trách không được vì sao anh ta dám trực tiếp chặt cả một cái cây, một cây như vậy kéo về, tháo củi ra khỏi thân cây còn chịu được lửa hơn cành cây vụn.”

"Hơn nữa còn dễ dàng kéo đi, chúng ta chặt những cành cây này chỉ có thể cõng trên người." Kiều Thanh Thanh hâm mộ một chút thì tập trung vào công việc của mình: "Trên mặt đất em nhặt, anh đi trước đi.”

Thiệu Thịnh An biết vợ sắp nhặt vào không gian, gật gật đầu đi theo sau lưng Diệp Trường Thiên.

Chờ đến khi tập hợp với những thôn dân khác, có thôn dân đi theo con đường Diệp Trường Thiên đi qua nhặt một ít cành cây, cũng may Kiều Thanh Thanh có chuẩn bị, nhặt được một nửa trong số đó.

"Anh Trường Thiên khỏe thật đấy, tôi hâm mộ quá."

"Đừng hâm mộ nữa, sức lực của cậu cũng không nhỏ, hôm nay chặt thật nhiều, củi này có cái còn cao hơn cả cậu ha ha."

"Ha ha, tôi phải chặt thêm một chút đưa cho nhà Tú Lệ đó."

"Đi thôi đừng bỏ đội hình." Diệp Trường Thiên hít sâu một hơi, chân đứng tấn, khom lưng, trực tiếp khiêng cây lên chống ở vai phải.

Với tải trọng mà hắn mang theo, khối lượng cây còn dày gấp đôi cơ thể hắn, nhưng hắn vẫn có thể kéo nó đi lên phía trước.

"Thật lợi hại." Thiệu Thịnh An lại cảm thán.

Lục Tử cười hì hì: "Anh Trường Thiên từ nhỏ đã là đại lực sĩ rồi, tôi nghe anh trai tôi nói lúc còn nhỏ anh Trường Thiên là thiên hạ vô địch, mấy thôn lân cận không có ai là đối thủ của anh ấy, con gái anh ấy cũng giống như thế, sức lực cũng lớn vô cùng, mới sáu tuổi đã có thể khiêng được một tảng đá lớn như vậy."

"Thật sự là thiên phú dị bẩm."

Trên đường đi, Diệp Trường Thiên thay đổi tay vài lần, dễ dàng chuyển cây từ bên phải sang vai trái, sau đó từ bên trái sang bên phải, giữa chừng chỉ dừng lại nghỉ ngơi hai lần.

Khi trở về làng, bầu trời đã sáng, Diệp Trường Thiên ném củi xuống đất, điểm danh trước.

"Được rồi mọi người đều đã ở đây, về nhà hãy nhớ thu dọn củi, đừng để trẻ em trong nhà chơi với lửa, chơi gương và kính."
Bạn cần đăng nhập để bình luận