Thiên Tai Càn Quét

Chương 395: Vô Đề

Chương 395: Vô Đề

Mấy năm nay dựa vào nó, một nhà chúng tôi đã đánh lui rất nhiều người có ý đồ xấu, tôi không ngờ tới căn cứ sẽ thành lập đội cung nỏ, đây là một cơ hội tuyệt vời, tôi nghĩ tôi và anh trai sẽ có lợi thế, tôi nghĩ rằng có lẽ sẽ gặp được cô ở đây, quả nhiên là gặp! Thanh Thanh, tôi muốn chính thức nói lời cảm ơn với cô."

“Chuyện cung nỏ kia bên chúng ta đã thỏa thuận xong, cô không cần cảm ơn tôi.” Kiều Thanh Thanh lắc đầu, nghiêm túc mà nói với cô, “Tôi và cô trao đổi cung nỏ, cũng muốn chính bản thân mấy người phải trả giá bằng nỗ lực thì mới có thể thành công, nói cách khác cung nỏ chỉ là vật trang trí”

Vương Gia Hân Nhớ lại những ngày khó khăn đó, cười gật đầu: “Có thể gặp lại cô thật sự rất vui.”

Sau khi hỏi thăm, Vương Gia Hân chủ động đề cập đến chuyện của bà nội, theo cô ấy thấy, Kiều Thanh Thanh coi như quan tâm đến bà nội của cô ấy, khi đó chỉ có bốn gia đình sống ở bốn tòa nhà, Kiều Thanh Thanh cũng không đối xử tốt với những người khác như vậy.

“Bà nội tôi mất vào hỏa hoạn ngày hôm đó, sau khi mọi người rời khỏi siêu thị Thanh Huy, chúng tôi cũng tính đến thư viện rồi, khi đó tôi mới phát hiện bà nội tôi đã mất.” Vương Gia Hân vẫn không kìm được nước mắt khi nói về chuyện cũ, tình yêu thương của bà nội dành cho họ khắc sâu vào trong lòng cô ấy, mỗi lần nghĩ đến nửa viên thuốc hạ sốt trong chiếc khăn tay, bi thương trong lòng cô ấy không kiềm được mà trào ra.

“Tôi không hề biết trên tay bà có vết thương, miệng thương đã thối rữa biến thành màu đen kịt hôi thối, chắc chắn là bà không muốn liên lụy đến chúng tôi, ngay cả nửa viên thuốc kia cũng không nỡ ăn, để lại cho chúng tôi, tôi vẫn luôn nghĩ, nếu bà nội tôi ăn hết nửa viên thuốc kia liệu có phải còn có thể sống sót hay không?”

Vương Gia Nhạc bên cạnh cũng đỏ hoe mắt, quay đầu đi. Anh ấy cũng tự trách mình, nếu lúc đó anh ấy ở nhà thì tốt rồi, anh ấy có thân hình cường tráng, nhất định có thể giúp đỡ bà.

Thiệu Thịnh An gặp được bọn Vương Gia Nhạc hai năm trước, Kiều Thanh Thanh đã sớm biết chuyện bà nội Vương qua đời. Nhưng bây giờ nghe Vương Gia Hân thuật lại tình hình lúc đó, trong lòng Kiều Thanh Thanh không khỏi thương cảm.

Kiều Tụng Chi nghiêng đầu lau nước mắt, an ủi bọn Vương Gia Hân: “Chắc chắn dì Vương dì luôn mong mấy đứa sống tốt, mấy đứa sống tốt thì bà ấy yên tâm rồi.” Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu bà ấy ở trong hoàn cảnh của dì Vương, bà ấy cũng sẽ đưa ra quyết định giống như dì Vương. Bà ấy đã nghĩ tới rất nhiều lần, nếu trong tương lai xảy ra chuyện bà phải tự mình kết thúc trước, không được để liên lụy tới con gái và con rể.

Vương Gia Hân gạt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Sau đó tôi bị bệnh, nửa viên thuốc kia bị tôi ăn trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác như bà ngồi ở mép giường xoa đầu mình vậy, sau khi khỏi bệnh rồi, tôi cảm thấy sinh mệnh của bà nội đang chảy dài trên người mình, cho nên nhất định tôi sẽ nỗ lực sống sót, mang theo cả phần của bà nội.”

“Ý chí chiến đấu này của cô rất tốt, cố lên nhé Gia Hân.” Kiều Tụng Chi cổ vũ cô ấy.

Thời gian để nói chuyện phiếm cũng không nhiều, thời gian nghỉ ngơi trên đường cũng đã kết thúc, từng người bọn họ tách ra đi huấn luyện.

Huấn luyện bắt đầu, Kiều Thanh Thanh xử lý một cách dễ dàng, Kiều Tụng Chi cũng dành 10 phần sức lực và sự tập trung của mình. Huấn luyện được chia thành bia cố định và bia di động, với kinh nghiệm của lần huấn luyện trước, Kiều Tụng Chi vẫn có khả năng xử lý các bia cố định, nhưng đối phó với bia di động bà ấy có chút lực bất tòng tâm, bà ấy có phần buồn bã nói với Kiều Thanh Thanh: “Có lẽ là do mẹ già rồi, mẹ cảm thấy mắt mình không theo kịp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận