Thiên Tai Càn Quét

Chương 554: Vô Đề

Chương 554: Vô Đề

"Vậy chờ một khoảng thời gian nữa, chúng ta lại đi qua đi, vẫn lưu lạc như vậy không phải là biện pháp."

Thiệu Thịnh An cũng có ý nghĩ này, nghe Kiều Thanh Thanh nói như vậy anh đồng ý, sờ sờ đầu cô. Hai người ngồi ở nơi không có người quấy rầy, bỗng nhiên trước mắt sáng lên rất nhiều, Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu, thấy phía đông có vệt cầu vồng, vui mừng đứng lên, chỉ vào xa xa: "Thịnh An anh xem có cầu vồng kìa, là cầu vồng, anh nhìn thấy không?"

"Là cầu vồng, thật đẹp." Thiệu Thịnh An đỡ cô không để cô ngã xuống.

Cầu vồng ở bầu trời xa xôi trải dài trên một vòng cung duyên dáng, trong ánh sáng ban ngày mơ hồ phản chiếu ra bảy màu. Những đám mây vẫn dày như trước, nhưng nó không còn có thể che khuất mặt trời, mặt trời vốn đã mất đi giờ treo ở đó, ánh sáng mặt trời không mãnh liệt, nhưng đủ để xua tan tất cả khói mù.

"Mặt trời đã mọc, cuối cùng cũng có mặt trời." Trách không được vì sao tầm nhìn sáng ngời hơn rất nhiều, thì ra là mặt trời mọc. Nhìn mặt trời mọc ra từ những đám mây dày, không biết tại sao trong lòng Kiều Thanh Thanh lại dâng trào cảm động. Cô quay đầu nhìn Thiệu Thịnh An, ánh nắng chiếu rọi vào đáy mắt cô, từ góc độ thiệu Thịnh An nhìn qua, chỉ thấy trong mắt vợ lóe lên ánh sáng trong suốt.

"Điều này đại diện cho tia sáng của hy vọng, phải không?"

"Đúng, bất luận tai nạn có đả kích thương tổn con người như thế nào, chỉ cần kiên trì tiếp tục, một ngày nào đó bình minh sẽ đến." Thiệu Thịnh An khẳng định nói.

Nụ cười của Kiều Thanh Thanh vừa buồn vừa cứng cỏi, cô gật đầu thật mạnh, ôm cổ Thiệu Thịnh An, trẻ con nhảy lên người anh. Thiệu Thịnh An bắt lấy, ôm lấy cô như ôm đứa bé.

Trong trại đổ nát, những người sống sót cũng reo hò để chào đón mặt trời.

“Mau mau, lấy đồ đạc ra phơi nắng một chút.”

Rất nhanh, trên chiếc kệ đơn giản ở bãi đất trống đã phơi đầy đồ đạc.

Trong không gian của Kiều Thanh Thanh cũng chất đống rất nhiều quần áo bẩn, những ngày mưa to liên miên đó, quần áo thay ra cũng không có cách nào để giặt, càng không có cách để phơi, chỉ có thể chất đống toàn bộ trong không gian.

Thiệu Thịnh An dẫn Thiệu Thịnh Phi giả vờ đi tìm vật tư, sau đó xách về mấy cái bưu kiện bẩn thỉu, nói là nhặt về, bên trong tất cả đều là quần áo.

Sau khi đơn giản qua mặt được mọi người, Thiệu Thịnh An và Thiệu Thịnh Phi không ngừng xách nước, Kiều Thanh Thanh và Kiều Tụng Chi còn có ba Thiệu cùng nhau giặt quần áo. Không sử dụng chất tẩy rửa, chà xát trực tiếp và đập, sau đó chỉ cần một lần nước là có thể vắt khô rồi phơi khô. Ông Thiệu dựng ba hàng móc treo quần áo, rất nhanh trên móc đã treo đầy quần áo.

Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn quần áo phía trước dưới ánh mặt trời, tựa hồ ngửi thấy mùi vị của cuộc sống, cô không khỏi lộ ra nụ cười.

Niềm vui này chỉ kéo dài sáu ngày, vào ngày thứ bảy, khi thức dậy, Kiều Thanh Thanh cảm thấy màu sắc của bầu trời sáng hơn, những đám mây đen tan đi hơn một nửa, bầu trời phía đông xuất hiện màu xanh trong suốt.

Nhiệt độ tăng lên đáng kể và không khí trở nên nóng hơn.

Kiều Thanh Thanh bắt đầu chuẩn bị nước ngâm kim, cũng bắt đầu nhắc nhở gia đình chú ý hơn đến vệ sinh an toàn.

"Thời gian này là mùa hè, làm sao để chúng ta có thể sống qua mùa hè này." Mẹ Thiệu phiền não nhìn bàn tay phải và chân phải của mình, Kiều Tụng Chi thấy bà cảm xúc không tốt, vội vàng trấn an bà.

Cuộc sống này ấy mà, niềm vui cũng qua, nỗi buồn cũng qua, không bằng cứ vui vẻ mà sống, trái tim quá nhiều lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng." Kiều Tụng Chi nói.

Ánh nắng mặt trời xua tan khói mù và nấm mốc ẩm ướt, cũng mang lại những vấn đề mới, trước khi đi ra ngoài ở khắp mọi nơi là vũng nước, không chú ý bước vào bên trong bùn trũng có thể bị lụt đến đầu gối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận