Thiên Tai Càn Quét

Chương 404: Vô Đề

Chương 404: Vô Đề

Cô ta thở dài, bước vào phòng: “Ba đã về rồi.”

Bà Trịnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy con gái lại khóc càng dữ dội hơn: “Ba ngày hai bữa ông ta đều không quay về, vừa về đã đánh mẹ, mẹ rất ấm ức, mẹ đã rất cố gắng làm mũi tên mà, có điều tiến độ làm vẫn không theo kịp số lượng mà ông ta cần, tay của mẹ, tay của mẹ cũng đã thành cái dạng này rồi, ông ta không thèm xót thì thôi, còn mắng mẹ lười biếng, hức hức...”

Nhìn thấy bàn tay thô ráp của mẹ, trên ngón tay có rất nhiều vết xước nhỏ li ti nhưng khá sâu, dường như còn lộ ra cả màu đỏ của thịt.

Trước đây, mẹ của cô ta chưa từng phải vất vả như vậy, mẹ thường mặc váy đẹp, làm móng tay cũng rất đẹp, cả người đều là mùi nước hoa rất thơm, mỗi khi đến đợt họp phụ huynh, cô ta đều âm thầm cảm thấy kiêu ngạo, bởi cô ta có một người mẹ xinh đẹp nhất, lại thơm tho nhất.

Hốc mắt Trịnh Lương Dĩnh đỏ lên: “Mẹ, mẹ không lười, không lười biếng chút nào.” Mấy năm vừa qua, vì muốn sinh tồn, một nhà ba người bọn họ đã phải chịu không ít khổ sở, sau khi rời khỏi ngôi nhà kính kia, ai cũng cố gắng làm việc.Tuy ban đầu mẹ của cô ta không quen, nhưng hai năm nay bà ta đã cố gắng lắm rồi. Cô ta không hiểu, cố gắng như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Có lẽ cha cô ta thực sự nghĩ vậy, cô ta chỉ cảm thấy cha mình quá bạc tình, trước kia cưng chiều mẹ như vậy, mười mấy năm như một, ngày nào cũng hết mực yêu thương mẹ, lúc này tính tình bỗng thay đổi, tự nhiên lại muốn một người phụ nữ đã quen với việc sống an nhàn, sung sướng suốt hai mươi năm chăm chỉ làm lụng chỉ trong một đêm, đây chẳng phải là truyện cổ tích à?

Bà Trịnh cảm thấy rất tủi thân, không kìm được nước mắt, bà ta không biết cách dùng cung, chỉ có thể ở nhà cố gắng làm mũi tên cho chồng và con gái dùng, bà ta thật sự đã rất nỗ lực, trên tay bà ta là những vết thương nhỏ chi chít, vậy mà chồng còn nói bà ta lười biếng, làm mũi tên chẳng đủ cho ông ta dùng, bà ta cảm thấy rất đau khổ, lại càng tủi thân hơn.

“Mẹ đừng khóc, không sao đâu, con cũng làm, chúng ta cùng nhau làm thôi.”

Trịnh Lương Dĩnh đến nhà vệ sinh thay quần áo trước, khi ngẩng đầu lên, cô ta cảm thấy dường như có thứ gì đó kẹt ở tấm ván gỗ trên trần nhà vệ sinh, cô ta liền rút tấm ván ra, tháo tấm ván sứt sẹo này xuống.

Ở một nơi xa hơn, một đứa trẻ đang đội một cái xô tre trên đầu, đứa bé cẩn thận quan sát xung quanh qua lỗ nhỏ trên xô tre. Cô bé chợt nhìn thấy một con chim rất lớn bay qua, cô bé lập tức bỏ cái xô tre xuống, giọng nói có chút run rẩy nhưng vang dội: “Xùy xùy, mau đến đây, con chim thối kia mau đến đây!”

Trên mặt và cánh tay của cô bé đều là máu, trong không khí còn phảng phất mùi máu hôi thối.

Kền kền nghe thấy tiếng liền lập tức lao nhanh xuống.

Cô bé vội vàng đội lại cái xô tre lên đầu, kền kền đập cánh bay vòng vòng trên trời, cách mặt đất khoảng nửa thước, khí thế kinh người, nó nhanh chóng bổ xuống, chiếc mỏ lập tức chọc thủng chiếc xô tre. Chiếc xô tre kẹt trên mỏ kền kền, cùng lúc đó, một tấm lưới gai được quăng lên, tấm lưới bắt trọn lấy nó.

“Xông lên!”

“Đánh chết nó đi!”

Từ trong một túp lều gần đó, mấy đứa trẻ khoảng tám đến mười hai tuổi xông ra, mấy đứa nhóc trông như búp bê đất sét, trên tay đứa nào cũng là một chiếc gậy dài, chúng vừa kêu to vừa quật kền kền tới tấp.

Kền kền đánh không lại, nó nhanh chóng bị đánh chết.

“Chị Nguyệt, con chim này thật kì lạ, em chưa thấy bao giờ.”

“Đừng nghĩ nhiều làm gì, mau lên.” Đứa bé cầm đầu mở miệng, mấy đứa trẻ còn lại như đã được huấn luyện bài bản, chúng nhanh chóng trát bùn lên xác con kền kền rồi thả vào xô tre, xách đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận