Thiên Tai Càn Quét

Chương 194: Vô Đề

Chương 194: Vô Đề

Kế hoạch thất bại, Chu Bằng tức giận đi xuống lầu, bốn người bạn đi cùng của hắn cũng nhanh chóng đi theo.

"Chèo thuyền kayak, chúng ta quay về đi." Chu Bằng cực kỳ nóng nảy cùng cáu kỉnh, nhìn về phía tây, nơi không có một tia nắng nào nhưng vẫn nóng đến mức hắn trốn ở tầng sáu, sàn nhà hôi hám đến ngạt thở, nền đất dưới chân đầy bùn đen, dẫm lên kêu răng rắc, còn có gián chui ra. Mục đích của việc chịu đựng tất cả những điều này là gì, không phải chỉ để chờ đợi thời điểm cánh cổng sắt mở ra để xông lên bắt người phụ nữ Kiều Thanh Thanh đó làm con tin sao?

Cuối cùng, Trịnh Manh, người phụ nữ ngu ngốc đó lại hoàn toàn vô dụng, không dụ được Kiều Thanh Thanh cũng không sao, thậm chí cô ta còn tự làm trò hề. Thừa nhận điều mình đang che giấu ngay khi đối phương hỏi không phải là ngu ngốc sao?

Đỗ Kiệt thấy sắc mặt Chu Bằng thâm trầm vội vàng tiến lên đón: "Anh họ, Manh Manh, sao anh lại xuống?"

Chu Bằng đụng phải gã ta: "Đừng nói nữa, chú nói vợ chú dễ lợi dụng, tôi thấy cô ta thật sự rất ngốc, chú dỗ được thì người khác cũng được, chỉ là một cây gậy thôi. Tôi nhớ rồi, quân tử báo thù mười năm không muộn, tôi không tin báo thù không được.” Tức giận dẫn anh em đi trước.

Đỗ Kiệt bối rối, phải một lúc sau mới thấy vợ thất thần đi xuống lầu.

"Chuyện gì xảy ra vậy, em thất bại sao?"

“Thanh Thanh và em đoạn tuyệt rồi, lần này là thật.” Hai mắt Trịnh Manh đỏ lên.

"Tại sao sớm muộn gì không đoạn tuyệt mà lại đoạn tuyệt ngay lúc này? Rốt cuộc em đã nói gì với cô ta, chẳng phải trước kia quan hệ của hai người rất tốt sao?"

Trịnh Manh cũng không thể hiểu được, ban nãy sau khi hai người nói chuyện vài câu đột nhiên Thanh Thanh thay đổi sắc mặt. Cô ta nghĩ đến cái gì, liền hỏi: "Anh họ của anh và gia đình Thanh Thanh có chuyện gì sao? Em nghĩ cậu ấy nhắc đến anh họ xong là đoạn tuyệt với em luôn. Anh có giấu em chuyện gì không?"

Đỗ Kiệt không kiên nhẫn xua tay: "Anh không giấu em cái gì cả, cái gì anh cũng đều nói cho em biết, lẽ nào em không tin anh à, hiện tại mặt anh vẫn còn đau đây."

“Không sao, về đến nhà em sẽ thoa thuốc cho anh.” Sự chú ý của Trịnh Manh lập tức chuyển sang khuôn mặt của chồng, trong lòng cô ta đau xót: “Anh họ của anh quá hung hăng, sao lại xông vào đánh anh, đánh anh làm gì cơ chứ?"

"Được, được, em là vợ của anh, anh sẽ không trách em khó khăn với anh." Đỗ Kiệt ậm ừ nói. Không thể để vợ biết chính gã ta gợi ý để anh họ đánh mình, trận đòn nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng không đau lắm. Trả hết tiền vẫn không được, Đỗ Kiệt cảm thấy mình sẽ mất mặt trước mặt anh họ, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn.

Gã ta nhìn tòa nhà trước mặt, chất lượng của tòa nhà này thực sự rất tốt, khó trách anh họ lại tức giận như vậy, vịt nấu chín rồi còn bay đi, nếu là gã nhất định cũng sẽ tức giận.

"Chúng ta về nhà đi, trời tối đi đường không an toàn, anh hơi nhức đầu, em chèo đi."

"Vậy để em chèo, em sẽ chèo."

Bên cửa sổ, Kiều Thanh Thanh yên lặng nhìn hai nhóm người lần lượt rời đi.

"Anh không ngờ rằng Manh Manh sẽ thực sự giúp họ lừa em. Đỗ Kiệt không lên mà cố ý ở dưới lầu để làm chúng ta bối rối và khiến chúng ta mất cảnh giác." Thiệu Thịnh An đã rất tức giận khi tìm thấy Chu Bằng và những người khác. Năm người đó đang trốn ở đâu? Nếu Thanh Thanh mở cửa để Trịnh Manh vào, năm người họ sẽ làm gì? Thiệu Thịnh An không thể tưởng tượng được.

“Đừng nóng giận, thả bọn họ đi.” Kiều Thanh Thanh thanh âm rất nhỏ.

Hít một hơi thật sâu, Thiệu Thịnh An hỏi cô tại sao vừa rồi không nói chuyện chi tiết hơn với Trịnh Manh.

"Hình như cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra."

"Cậu ấy chỉ là không muốn biết." Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Từ khi gặp Đỗ Kiệt, cậu ấy đã tự phong cho mình danh hiệu bạn gái của Đỗ Kiệt, hôn thê của Đỗ Kiệt, vợ của Đỗ Kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận