Thiên Tai Càn Quét

Chương 259: Vô Đề

Chương 259: Vô Đề

Thiệu Thịnh An giải thích: "Điều này rất hợp lí. Đội trưởng Ngô ở đó bảo vệ, mọi người đều rất trật tự không hề xảy ra cãi vã hay đánh nhau."

"Vậy thì chúng ta cũng đi thôi." Ba Thiệu nói.

Sau khi giếng nước sâu được đi vào hoạt động, bầu không khí ở thôn Thu Diệp trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Mặc dù một người chỉ có hai lít nước mỗi ngày vì nguồn cung cấp còn hạn chế và có hạn, sau này nhiệt độ cao rất nóng thì đây đã là một niềm vui vô cùng xa xỉ, phải biết rằng trên Diệp Sơn mỗi người chỉ được lấy một chai 350ml nước mỗi ngày, nước còn không đủ để nấu ăn muốn có nước uống phải thật tiết kiệm. Hôm nào nhiệt độ cao cũng đổ mồ hôi đầm đìa, thiếu nước khiến cổ họng bỏng rát và khó chịu chỉ thiếu bước liếm lại những giọt mồ hôi vừa chảy ra mà thôi.

Tuy vậy mọi người đều rất rạng rỡ hệt như Tết đến.

Gia đình Kiều Thanh Thanh không thiếu nước, lượng nước máy cô tích trữ đủ cho gia đình họ ăn uống ít nhất mười lăm năm, mùa mưa cô còn tích trữ một lượng lớn nước mưa để sinh hoạt. Sau khi Kiều Thanh Thanh đun nước lấy từ giếng sâu, cô dùng nó như một loại thuốc giải nhiệt, trước khi cho hoa kim ngân khô vào đun sôi, cô nếm thử trước.

“Uống không ngon sao?” Thấy cô cau mày, Thiệu Thịnh An hỏi.

“Có chút đắng.” Kiều Thanh Thanh nói: “Không sao, kim ngân nấu xong đều như vậy, để em cho thêm chút đường phèn.”

Cô chỉ cho vào một nhúm kim ngân và thả một viên đường phèn không cho nhiều kim ngân, chỉ cho một nhúm, cuối cùng thả vào một viên đường phèn già.

Sau khi đun sôi hơn một giờ, hoa kim ngân đã được đun thành từng bông trong suốt. Sau khi để nguội đến nhiệt độ thường, Kiều Thanh Thanh đổ đầy vào một cái ấm rồi bảo Thiệu Thịnh An mang nó cho đội trưởng Ngô cùng những người khác.

Thiệu Thịnh An cười gật đầu: "Vậy để anh dẫn theo anh trai đi.”

Sau một tiếng, Thiệu Thịnh An quay lại với chiếc ấm đã trống rỗng.

"Ban đầu đội trưởng Ngô không chịu uống dù họ đã rất mệt vì đứng gác. Anh phải thuyết phục họ một lúc lâu."

"Mặt trời sắp mọc, đến lúc đó khóa giếng lại thì bọn họ có thể nghỉ ngơi rồi.

"À đúng rồi, anh còn gặp con trai của trưởng thôn, còn lại rất nhiều nước kim ngân, anh đã cho họ hết."

Kiều Thanh Thanh cười nói: "Cũng tốt, cho dù không gặp được trưởng thôn, em cũng muốn gửi một chút đến nhà của ông ấy."

Mặt trời lên cao, trên đường ít người qua lại, Kiều Thanh Thanh nghe thấy tiếng còi, đó là tiếng còi báo hiệu đội trưởng Ngô bọn họ sẽ khóa lại cái giếng nước.

Kiều Thanh Thanh và mọi người thu dọn đồ đạc trú vào trong lều vải.

Cuộc sống bây giờ đương nhiên là không thoải mái như ở nhà, chỗ ở nhỏ, không có máy quạt, không có chỗ để tắm, e rằng dù cho có thay áo thường xuyên, mỗi ngày cọ rửa đơn giản thì mùi mồ hôi trong túp lều vẫn sẽ lên men, mùi rất khó ngửi.

“Tôi còn tưởng từ sau khi có giếng nước sẽ không còn tình trạng thiếu nước nữa.” Mẹ Thiệu đang lau mặt và cổ cho Thiệu Thịnh Phi.

“Bây giờ thời tiết oi bức như thế, phải dùng tiết kiệm nước một chút.” Kiều Tụng Chi quay đầu thấy hai vợ chồng Kiều Thanh Thanh về đến, hỏi: “Đồ đạc dọn dẹp xong hết chưa?”

“Dọn dẹp xong hết rồi ạ, để ở trong lều vải.”

“Con thay cái tấm chiếu tre nhé, hai tấm này đem chà vài lần rồi đem ra ngoài phơi.” Kiều Thanh Thanh nói, lúc lấy tấm chiếu mới sẵn xách theo hai thùng nước.

“Để ba chà cho.” Ba Thiệu cuốn lại tấm chiếu tre, chà rửa xong đem phơi trên sào trúc.

Mẹ Thiệu dặn dò ông: “Không thể phơi quá lâu, nếu không sẽ hư đấy.”

“Một lát là tôi sẽ lấy nó vào ngay thôi, yên tâm đi.”

Mặt trời gió mát thổi lồng lộng, mang theo hơi nước mát mẻ trong xô nước.

Ba Thiệu đứng ở ngoài kêu vào “Thanh Thanh à, trưởng thôn tới rồi.”

“Để anh dẹp tấm chiếu tre cho, em ra ngoài đó đi.” Thiệu Thịnh An nói.

Đi ra ngoài xem, quả đúng là Diệp trưởng thôn, ông đang vui vẻ cười nói với ba Thiệu: “Vừa nãy tôi mới uống trà hoa kim ngân con trai ông tặng cho, đúng là khách sáo thật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận