Thiên Tai Càn Quét

Chương 145: Vô Đề

Chương 145: Vô Đề

Kiều Tụng Chi hít một hơi.

“Bà ấy xuống lầu vứt rác thì trông thấy, ngay lập tức bị dọa sợ tại chỗ.” Ba Thiệu than thở.

Mẹ Thiệu nghiêng đầu không lên tiếng, Kiều Tụng Chi vỗ vỗ tay của bà thông gia, yên lặng an ủi.

Một lát sau mẹ Thiệu mới lên tiếng: “Bên cạnh nhà chúng ta có một nhà có cặp song sinh, tôi nhớ bà chị của nhà đó rất thương hai đứa nhỏ. Nước sâu như vậy mà vẫn chèo thuyền ra ngoài mua đồ ăn vặt cho hai đứa nhỏ. Lúc chết, thi thể cứng ngắc, mắt trợn tròn, khi bà ấy được người nhà khiêng qua trước mặt tôi, tôi luôn cảm thấy bà ấy đang nhìn tôi vậy.”

“Không có, người ta không nhìn bà đâu.” Ba Thiệu lập tức nói.

Thiệu Thịnh An biết là mẹ anh bị dọa sợ, cũng trấn an nói: "Mẹ, mẹ chớ suy nghĩ quá nhiều, nhà chúng ta sẽ không sao đâu, đừng sợ."

Ban đêm, Kiều Thanh Thanh đắp chăn cho Kiều Tụng Chi rồi canh bà ấy ngủ.

“Con đi ngủ đi, mẹ lớn như này rồi không cần con phải trông.”

“Không sao, mẹ đi ngủ đi, khi nào mẹ ngủ con sẽ quay về ngủ.”

Kiều Tụng Chi than thở, nói tới chuyện ban ngày: "Thanh Thanh, nếu như mẹ bị chết cóng trong thiên tai thì mẹ cũng hy vọng con đừng báo tử. Mẹ hy vọng con có thể cầm thẻ căn cước của mẹ đi lĩnh vật tư, lĩnh thêm một phần thì ăn no thêm được một chút."

Những lời này khiến cho cổ họng Kiều Thanh Thanh nghẹn lại, cô gượng cười nói: “Con không thích, con ăn ít là đủ rồi, con muốn mẹ sống.”

“Đứa con ngốc này, không phải nói với con là nếu như sao. Nhưng mà bây giờ cấp trên cũng quản lý nghiêm rồi, không còn cách nào khác nữa rồi.”

Kiều Thanh Thanh nói sang chuyện khác: “Xử lý nghiêm ngặt là chuyện tốt, nếu không thì nhiều người có ác ý, cố ý để cho người nhà chết rồi giả mạo lĩnh vật tư. Nếu như không điều tra kỹ chính là dung túng cho tội ác của họ, lâu dần sẽ thành chuyện không thể cứu vãn được.”

Kiều Tụng Chi kinh ngạc: “Chắc không phải đâu, ai lại độc ác như vậy chứ.”

“Mẹ, lòng người là khó đoán nhất.”

Chờ sau khi Kiều Tụng Chi ngủ Kiều Thanh Thanh mới trở về phòng. Cô trở về chiếc giường ngủ trong phòng mình, cảm nhận được sự ấm áp trong phòng thì cảm thấy mình giống như đang nằm trên lông chim vậy, vừa êm ái lại vừa mềm mại. Kiều Thanh Thanh cảm thấy toàn thân lười biếng.

“Em nói đi, về chuyện của ba em.” Thiệu Thịnh An đi tới rồi nằm xuống bên cạnh cô. Kiều Thanh Thanh xoay mình ôm lấy eo của anh, trầm giọng kể lại chuyện kiếp trước.

“Mưu kế của ông ta khiến em cảm thấy ghê tởm, vì vậy em đã giết ông ta.”

Thiệu Thịnh An không nhịn được, siết chặt tay ôm chặt cô vào lòng.

“Anh sợ rồi.”

Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu, đang ở trong bóng tối nên cô không thấy được gì hết.

Dường như Thiệu Thịnh An lắc đầu, Kiều Thanh Thanh nghe anh nói: “Em muốn xem biểu cảm của anh sao, để anh đi thắp nến.”

“Không cần.” Kiều Thanh Thanh nói.

Một lúc sau Thiệu Thịnh An xoa đầu Kiều Thanh Thanh rồi nói: “Vừa rồi đúng là anh bị dọa sợ hết hồn, nhưng anh cảm thấy em giết ông ta là đúng. Coi như là ông ta bị gậy ông đập lưng ông, là lỗi của ông ta.”

Kiều Thanh Thanh buồn bực cười: “Giới hạn của anh đang bị em kéo thấp xuống từng bước một.”

“Không phải là giới hạn của anh đang bị em kéo thấp xuống mà là anh đang dần dần thích ứng với quy tắc mới của thời kỳ cuối thiên tai. Thanh Thanh, em luôn nói cho anh nghe em gồng mình chống chọi như thế nào, em thật là nhẫn tâm lại còn không nể tình. Em muốn dùng vũ lực uy hiếp nhưng thật ra em lại không thích làm như vậy. Thanh Thanh, em vẫn là một người mềm lòng, em cũng không dễ dàng gì.”

“Anh luôn nghĩ em là một người tốt nhưng em không phải người như vậy.” Kiều Thanh Thanh tự kiểm điểm bản thân, có phải là do lúc trước mình thường tỏ ra là một người yếu đuối khiến cho chồng có nhận thức sai lệch hay không.

Trong mắt Thiệu Thịnh An, cô không phải là một người bị sóng gió cuộc đời đưa đẩy đến mức tàn nhẫn, ẩn sâu bên trong cô vẫn là một người phụ nữ dịu dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận